HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Lăng Mạt Mạt kinh ngạc một chút, nghĩ đến thời gian đã cực kỳ muộn, e rằng anh đã ngủ rồi, không tiện quấy rầy, đợi đến ngày mai rồi nói đi.

Lăng Mạt Mạt trở lại phòng ngủ, đợi thật lâu mới đợi được Wechat của Enson, chỉ có mấy chữ đơn giản, [Xin lỗi, tôi hơi bận, em nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi lại nói chuyện với em.]

Đáy lòng của Lăng Mạt Mạt có chút mất mát, [Ừm, vậy chúc ngủ ngon.]

Thật ra thì Lăng Mạt Mạt rất muốn hỏi Enson đêm hôm khuya khoắt lại bận rộn cái gì, nhưng mà lại cảm thấy bản thân hình như không có tư cách để hỏi.

Cô miên man suy nghĩ thật lâu, có lẽ hôm nay thật sự mệt muốn chết rồi, mới nặng nề ngủ.

Phòng ngủ bên cạnh, Lý Tình Thâm cầm điện thoại di động, nhìn lời bài hát cô gửi tới, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

Cô quả thật là một cô gái rất thông minh, anh chỉ chỉ điểm cho cô hai câu như vậy, cô liền bắt được cảm giác.

Có thể lời ca sáng tác ra thực sự không tinh thông, có một số lời không phải hoàn mỹ như vậy, nhưng mà những cái này so với ban ngày viết thì tốt hơn nhiều.

Cảm giác thầm mến này của cô, là ai cho cô?

Là Lục Niệm Ca sao?

Lúc trước đúng là cô đi theo đuổi Lục Niệm Ca bốn năm.

Đáy lòng của Lý Tình Thâm mơ hồ có chút khó chịu, mùi vị chua chua chát chát đang lưu động, ngay sau đó, bên môi thoáng hiện lên nụ cười khổ, chủ đề thầm mến này là anh quyết định, lời ca để cho cô viết anh đã sớm linh cảm được, hà cớ gì khổ sở như vậy, không phải sao?

Lý Tình Thâm nhớ đến vẻ mặt đau khổ và giày vò ban ngày của Lăng Mạt Mạt, bỗng nhiên đáy lòng có chút êm dịu, không hề nhẫn tâm đi sửa lại những lời bài hát này của cô.

Huống chi, tiếp tục sửa vừa phí thời gian vừa phí công sức.

Nghĩ tới đây, Lý Tình Thâm đặt điện thoại sang một bên, sao chép những lời bài hát Lăng Mạt Mạt gửi cho trên giấy, sau đó đọc liên tục một lần, lấy bút ở phía trên vẽ vẽ xóa xóa.

Mãi cho tới khi trời sáng, Lý Tình Thâm mới nhẹ nhàng để bút xuống, cẩn thận nhìn lời bài hát kia một lượt, gật đầu một cái rất hài lòng.

Lúc này Lý Tình Thâm mới lấy điện thoại di động ra, đánh từng chữ từng chữ lời bài hát anh đã sửa chữa rồi, sau đó gửi cho Lăng Mạt Mạt.

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Khi Lăng Mạt Mạt tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã lên tới chính giữa, cô trước tiên cả kinh, lập tức lấy điện thoại di động theo bản năng, liền thấy được Wechat Enson gửi đến.

Lăng Mạt Mạt mở ra, thấy một chuỗi chữ thật dài.

Cô từng chút từng chút đọc tiếp xuống.

Lời bài hát thay đổi không tính là đặc biệt lớn so với lời cô viết, nhưng tổng thể cảm giác của Lăng Mạt Mạt khi nhìn xuống, so với cô viết thì cảm giác hay hơn rất nhiều.

Nhất là trong đó Enson lại thay đổi vài câu này.

[Em đã từng không ngừng tưởng tượng, anh sẽ chỉ ở bên cạnh riêng em, nhưng cuối cùng là ảo tưởng, điều đó nên đặt ở Thiên đường, có chút khoảng cách mới có mỹ cảm.]

[Yêu là không thể quay đầu hối lỗi, tại sao anh mở ra một khung cửa sổ?]

[Yêu giống như là một loại tín ngưỡng, thành kính đến thương tích đầy mình.]

Yêu giống như là một loại tín ngưỡng, thành kính đến thương tích đầy mình.

Lúc Lăng Mạt Mạt đọc đến câu này, chính cô cũng sợ ngây người.

Bình luận

Truyện đang đọc