HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Trong nháy mắt mặt của Lăng Mạt Mạt đỏ bừng, lúng túng và bứt rứt đứng ở nơi đó, đáy lòng ảo nảo không thôi.

Lý Tình Thâm nhìn dáng vẻ của cô đáng yêu như vậy, tự nhiên tâm tình rất tốt, giọng nói không nhanh không chậm nói qua loa lấy lệ nói hai câu thì cúp máy.

Lăng Mạt Mạt, đứng ở đó đang quẫn bách, không dám thở mạnh, nói chi là cử động.

Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt cười chúm chím. Lăng Mạt Mạt bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, hai mắt đảo qua đảo lại, theo bản năng bèn giải thích: “Thầy giáo vừa rồi không phải là em cố ý, em..”

Trong mắt Lý Tình Thâm mang theo sự thân mật, tự nhiên gật đầu một cái, giống như là sợ làm khó cô, giọng nói bình tĩnh: “anh hiểu, không sao.”

Lúc này Lăng Mạt Mạt mới nhẹ nhẹ gật đầu, Lý Tình Thâm vào toilet rửa tay, sau đó đi ra, cầm âu phục, động tác ung dung mặc vào người.

Lăng Mạt Mạt nhìn Lý Tình Thâm, cảm thấy người đàn ông này thật sự là thiên vị, chỉ là mặc áo thôi, tư thế cũng mê người đến thế.

Hơn cả thiên vị, anh rõ ràng xuất thân tốt, năng lực mạnh, tuổi trẻ tài cao, hoàn mỹ không thể chê vào đâu được, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, nhưng cố tình, còn tự làm những việc lặt vặt, hiện tại có rất nhiều người đàn ông khinh thường làm những công việc này.

Lăng Mạt Mạt nghĩ, mẫu đàn ông này, thật sự là tuyệt chủng!

Lúc Lăng Mạt Mạt vẫn còn mất hồn, Lý Tình Thâm đã thu dọn xong tất cả, nhìn Lăng Mạt Mạt nhạt nhạt mở miệng: “Anh về nhé.”

Lăng Mạt Mạt hồi hồn, gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút, cầm công cụ của bà chủ cho thuê nhà nói: “Em tiễn anh, thuận tiện mang đồ trả cho chủ nhà.”

Lý Tình Thâm “Ừ” một tiếng mở cửa phòng ra. Lăng Mạt Mạt khóa phòng, đi theo Lý Tình Thâm ra ngoài.

Bởi vì chỉ có một tầng, cho nên hai người đi dọc theo bậc thang, Lăng Mạt Mạt gõ cửa chủ cho thuê nhà một cái, rất nhanh cửa được mở ra, là bà chủ nhà.

Lăng Mạt Mạt cười đưa đồ cho bà chủ nhà, ngọt ngào nói câu: “Cảm ơn!”

“Sửa xong?” Bà chủ nhà nhận lấy đồ, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Tình Thâm ở sau lưng Lăng Mạt Mạt, nhất thời vui vẻ ra mặt nói: “Mạt Mạt, bạn trai cháu tối nay cũng đến phòng cháu à.”

Lăng Mạt Mạt lập tức đỏ mặt, bức rứt liếc mắt nhìn Lý Tình Thâm, vừa muốn mở miệng nói giải thích đây không phải là bạn trai của mình, bà chủ nhà liền mở miệng nói: “Mạt Mạt, bạn trai cháu đối cháu thật tốt, lần trước cháu bị bệnh, cũng là cậu ta đến chỗ bác lấy chìa khóa.”

Lăng Mạt Mạt đột nhiên ngừng nói, nhớ tới bà chủ từng nói với mình, có người đàn ông rất đẹp trai, đến phòng cô, còn dùng miệng bón thuốc cho cô uống.

Cô vẫn cho đó là Enson, vậy mà, lại là Lý Tình Thâm?

Lăng Mạt Mạt ngơ ngác kinh ngạc quay đầu liếc mắt nhìn Lý Tình Thâm, thấy anh lễ phép gật đầu với bà chủ nhà, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói một câu: “Chào cô!”

Bà chủ nhà mặc dù tuổi không còn trẻ, nhưng khi nhìn thấy Lý Tình Thâm đẹp trai như vậy, vẫn không nhịn được si mê, trong mắt lộ ra hâm mộ, nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, từ trên xuống dưới, rất lâu, mắt cũng không chớp đến một cái, cũng may Lý Tình Thâm có thói quen bị nhìn như vậy, nên vẫn có thể duy trì nét mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc