HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

“Có phải do ta quá dung túng con hay không, nên con cho rằng ta không quản con!”

“con cho là ta nguyện ý sắp xếp những cô gái này cho con sao, nếu con dẫn bạn gái về nhà, ta cũng không tìm người cho con!”

“Con cũng hai mươi bảy tuổi rồi, một người bạn gái cũng chưa từng có, con không gấp, ta gấp!”

“Nếu hôm nay con giám bước chân ra khỏi căn phòng này, ta sẽ gọi điện cho Lý Niệm!”

Lăng Mạt Mạt gặp Ôn Giai Nhân không nhiều lắm, nhưng mà trong ấn tượng của cô, Ôn Giai Nhân từ trước tới nay luôn là một người ôn nhu, giọng nói từ tốn chậm rãi, làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp thoải mái.

Vậy mà, lần này hiển nhiên là dì ấy rất tức giận rồi.

Phát hiện khuôn mặt đẹp đẽ nổi lên một tầng hơi đỏ, nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, một bộ dáng nhường.

Mà sắc mặt Lý Tình Thâm cũng không được đẹp mắt.

Đáy lòng Lăng Mạt Mạt có chút mơ hồ có chút lo lắng, nếu như mẹ con bọn họ cãi vã, cô rốt cuộc giúp đỡ người nào, nên khuyên can như thế nào?

Ai ngờ một giây kế tiếp, Lý Tình Thâm đã bình tĩnh xoay người, đôi mắt chậm rãi rơi trên mặt Ôn Giai Nhân, nhẹ nhàng chớp mắt, hồi lâu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Con có thích một cô gái.”

Ôn Giai Nhân mở to hai mắt, “Con nói, con thích một cô gái?”

“Có thật không?”

Sau khi rất vui mừng Ôn Giai Nhân hỏi ngược lại, rồi lại nhăn lông mày xinh đẹp, “Tình Thâm có phải con trốn tránh những cô gái kia mà lấy cớ lừa gạt ta?”

Ôn Giai Nhân bộ dáng nghiêm túc nhìn Lý Tình Thâm, sững sờ một lát, rồi uốn môi lên cười, nụ cười tỏa ra từ đáy mắt, ngay sau đó nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm Trách cứ: “Con có người trong lòng, tại sao không nói cho mẹ biết? Hại mẹ còn tưởng con thích đàn ông!”

Ôn Giai Nhân thuận miệng nói ra, Lăng Mạt Mạt nghe thấy nhất thời không nhịn được, nở nụ cười âm hiểm, thật may là cô phản ứng nhanh, bụm miệng lại, Lý Tình Thâm cau mày, mặt có chút đen.

Ôn Giai Nhân thấy sắc mặt Lý Tình Thâm khó coi, đáy lòng có chút cao hứng, Lý Tình Thâm đối với người mẹ luôn luôn dịu dàng, không nhiễm khói bụi trần gian này, thời gian trước thích tiểu thuyết khẩu vị nặng, còn viết một quyển sách đam mỹ nam để cho anh đánh giá và thưởng thức, lúc ấy bà có cảm giác rất lo sợ, cho rằng con trai mình về cái phương tiện kia có chút kỳ quái!

Hiện tại biết con mình thích phụ nữ, tâm tình lập tức trở nên dễ dàng rất nhiều, nhìn đến con trai, bản thân mình có chút xấu hổ, do vừa rồi nói câu vô tâm kia, bèn vội vàng nói sang khác, quay sang tó mò hỏi: “Tình Thâm, cô gái con thích là ai a! Có phải con rất thích cô bé đó, mau dẫn về nhà cho mẹ và ba con cùng nhìn một chút!”

On Giai Nhân dừng một chút, nhìn chằm chằm con trai oán giận: “Con có yêu mến cô gái, tại sao chưa bao giờ dẫn về nhà, chẳng lẽ con không có ý định cưới người ta?”

Lý Tình Thâm nhíu mày, nhìn mặt Ôn Giai Nhân tràn đầy sắc thái, nói: “Cả đời con chỉ cưới một mình cô ấy.”

Lời nói đó, sẽ khiến người nghe xì mũi coi thường, nhưng được nói ra từ trong miệng của Lý Tình Thâm, nhiều hơn một phần thâm tình, ít đi một phần quá lời, làm cho người ta sẽ không giải thích được tin cho là thật.

Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu, nhìn Lý Tình Thâm, phát hiện đáy mắt anh tràn đầy sự nghiêm túc.

Bình luận

Truyện đang đọc