HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Ra khỏi Moulin Rouge, trên đường cái không có một bóng người, Tô Thần cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Trần Uyển Như, liên tục vang lên ba bốn một tiếng, điện thoại mới nghe, Tô Thần dứt khoát hỏi thẳng: “Bây giờ cô đang ở đâu?”

Trần Uyển Như ngược lại không có nửa điểm chần chờ, giống nhau dứt khoát trả lời: “Sân bay!”

Tô Thần sửng sốt: “Sân bay? Cô định đi đâu?”

“Trở về thành phố X!” Lần này Trần Uyển Như ngược lại rất dứt khoát, Tô Thần hỏi thế nào, cô trả lời thế đó.

“Trở về thành phố X?” Tô Thần lặp lại, Trần Uyển Như nhanh như vậy đã muốn trở về thành phố X? Mới vừa rồi vẫn còn ở vũ hội đấy!

“Tiểu thư, xin hỏi hộ chiếu của cô đâu?” Trong điện thoại truyền đến một giọng Anh ngữ tiêu chuẩn, sau đó chính là âm thanh Trần Uyển Như mở túi, sau đó, lại nghe thấy giọng Anh tiêu chuẩn đó: “Cám ơn! Mời đi theo tôi, từ nơi này lên máy bay.”

Sau đó, Tô Thần nghe được giọng nói nhàn nhạt của Trần Uyển Như truyền đến: “Tô thiếu gia, anh là Repeater sao?”

Tô Thần nhất thời không nói ra lời, Trần Uyển Như ngược lại tự nhiên nói tiếp: “Tô thiếu gia, cúp điện thoại, tôi muốn lên máy bay!”

Sau đó, cũng không đợi Tô Thần lên tiếng, Trần Uyển Như đã đem điện thoại cắt đứt.

Tô Thần nghĩ đến tối nay chính mình đã hai lần phải kinh ngạc vì Trần Uyển Như, đáy lòng càng ngày càng rầu rĩ, anh giơ tay lên, xoa trán một cái, sau đó cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại: “Chuẩn bị máy bay, trở về thành phố X.”

*********************

Trần Uyển Như muốn giúp đỡ An Nam, cho nên mấy ngày nay Tô Thần gọi điện thoại tới cho cô, hẹn cô ra ngoài ăn cơm, đều bị cô cự tuyệt.

Tô Thần hẹn Trần Uyển như ba lượt, cũng không hẹn được người, cảm thấy không còn mặt mũi, vì vậy sau đó cũng không chủ động liên lạc với Trần Uyển Như.

Cuộc sống như vậy, loáng một cái nửa tháng đã trôi qua.

Thật ra thì Tô Thần cảm thấy cuộc mình vẫn trôi qua chẳng có chỗ nào không ổn, vẫn chơi bời lêu lổng, Phong Hoa Tuyết Nguyệt, ngủ nướng đến buổi trưa.

Lần nữa gặp Trần Uyển Như, đã đến tháng Mười, anh và Tần Thánh ở khách sạn Khải Việt ăn cơm, lúc từ toilet đi ra, vừa vặn thấy Trần Uyển Như đi ở trước mặt của mình, Tô Thần tâm thần hơi động, lại một lần nữa cầm lên điện thoại di động, gọi cho Trần Uyển Như một cú điện thoại.

Trần Uyển như ngược lại nghe máy, âm điệu trước sau như một bình tĩnh trấn định: “Tô thiếu gia?”

“Đang ở đâu?” Tô Thần dựa vào vách tường, nhìn Trần Uyển Như vừa nghe điện thoại, vừa đi, hỏi.

Trần Uyển Như cho là Tô Thần lại hẹn mình, nghĩ đến mình bây giờ đang cùng Đường Kỳ ăn cơm, giúp đỡ An Nam thử dò xét anh ta, vì vậy, cũng không hề dừng lại, trực tiếp trả lời: “Ở nhà.”

Tô Thần trầm mặc nhìn bóng lưng Trần Uyển Như, không mở miệng nói chuyện.

Một lát sau, Trần Uyển Như lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tô Thần bình tĩnh trả lời: “Không có.”

Sau đó liền cúp điện thoại.

Đây là lần đầu tiên Tô Thần chủ động cắt đứt điện thoại của Trần Uyển Như, Trần Uyển Như ngược lại ngẩn người một chút, cảm giác có cái gì không đúng, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, liền đẩy cửa của một căn phòng riêng, đi vào.

Đường Kỳ tới tìm Trần Uyển Như để hỏi về vị trí của An Nam, Trần Uyển Như giỏi về ngụy trang, nói không biết chút nào, Đường Kỳ cũng không biến sắc, vẫn ăn cơm với Trần Uyển Như, ăn xong còn đưa Trần Uyển Như về nhà.

Đến dưới nhà, Trần Uyển Như nói một tiếng tạm biệt, đẩy cửa xuống xe, Đường Kỳ nghiêng đầu, nhìn Trần Uyển Như, nói một câu: “Nếu như biết vị trí của An Nam, gọi điện thoại cho tôi.”

Trần Uyển Như cười nhẹ một tiếng, liền thoải mái đóng cửa xe lại, hướng về phía Đường Kỳ phất phất tay, sau khi thấy Đường Kỳ lái xe dời đi, liền xoay người, đi về nhà, mới đi hai bước, đã nhìn thấy bóng dáng cao to của một người đi ra từ trong bóng tối.

Bình luận

Truyện đang đọc