HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

“Giản Thần Hi, cô cũng đừng trách tại sao tối nay Lý Tình Thâm anh ấy lại tuyệt tình, đây đều là những điều cô đã thiếu nợ tôi, là những điều tôi nên được nhận, cô cướp Lục Niệm Ca từ trong tay tôi, là có lỗi với tôi, cứ cho đó là tôi bồi thường cho cô vì bị những thứ kia tổn thương, nhưng mà danh dự và tài năng của tôi, tuyệt đối sẽ không bởi vì loại người như cô mà phải chịu sự tai tiếng!”

Lăng Mạt Mạt dùng một hơi nói ra những lời này. Sau đó, cô từ từ đứng lên, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: “Hôm nay tôi nói những lời này, chính là vì tôi hy vọng từ nay về sau, tôi và cô có thể làm hai người xa lạ, không chút liên hệ nào.”

Thật ra thì Lăng Mạt Mạt còn muốn khuyên Giản Thần Hi vài lời, nhưng cô nghĩ, vẫn là thôi đi thì hơn, nói rồi, có lẽ sẽ bị cô ta sẽ lại cảm thấy rằng cô đang có ý đồ gì, đối với loại người như Giản Thần Hi, tư tưởng đã đi sớm bị lạc lối, đến bước đường ngày hôm nay đều bởi chính bản thân cô ta.

Hơn nữa suy nghĩ một chút, cô ta cũng chỉ là một cô gái đáng thương.

Cô ta yêu Lục Niệm Ca, nhưng Lục Niệm Ca lại không hề yêu cô ta.

Đó cũng coi như là cô ta đã nhận được sự trừng phạt rồi.

Ông trời vẫn còn rất công bằng!

Lăng Mạt Mạt nghĩ, khúc mắc lớn nhất trong lòng cô rốt cuộc cũng đã biến mất. Giờ đây, cô, Lục Niệm Ca, Giản Thần Hi cùng với tất cả những điều trước kia đều đã là một giấc mộng cũ sớm kết thúc từ lâu rồi, từ nay về sau, cô có thể an tâm chạy về phía trước, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của mình rồi.

Cô chỉ hi vọng, Giản Thần Hi sớm thoát khỏi những ám ảnh, đi tìm lấy hạnh phúc của chính mình.

Có lẽ Lục Niệm Ca không hợp với cô ta, nhưng chắc chắn sẽ có một người đàn ông nào đó thích hợp với cô ta.

Giống như cô vậy, mặc dù đã từng mất đi Lục Niệm Ca, khổ sở đau đớn đến mức không muốn sống, nhưng đến cuối cùng, cô lại phát hiện, thật ra thì hạnh phúc của mình, cũng có thể là những người khác.

Hơn nữa còn hạnh phúc hơn.

Chỉ là, những lời này, cô không nói, chờ tương lai sau này, Giản Thần Hi sẽ từ từ nghĩ thông suốt.

Giản Thần Hi nhìn bóng lưng Lăng Mạt Mạt đang chuẩn bị rời đi, trong lúc bất chợt đột nhiên lại gọi tên cô: “Lăng Mạt Mạt.”

Lăng Mạt Mạt quay đầu lại, nhìn về phía Giản Thần Hi.

Giản Thần Hi cong môi, nói tiếp: “Cô có biết vì sao tôi yêu Lục Niệm Ca không?”

Lăng Mạt Mạt không lên tiếng.

Giản Thần Hi tiếp tục nói: “Bởi vì cô!”

Lăng Mạt Mạt cau mày, đáy mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Giản Thần Hi giống như đang nhớ lại một hồi ức tốt đẹp nào đó, chậm rãi nói: “Ai cũng từng có thời còn trẻ, ai cũng đã từng ôm một giấc mộng đẹp đẽ giống như truyện cổ tích, ai cũng từng mơ mình sẽ gặp phải bạch mã hoàng tử trong lòng mình.”

“Lăng Mạt Mạt, có phải cô đã quên mất Giản Thần Hi tôi đây cũng là một thiếu nữ hay không? Cả ngày cô cứ luôn lảm nhảm ở bên tai tôi, nào là Lục Niệm Ca tốt này tốt nọ, suốt ngày cứ ba hoa chích chòe về anh ta, khiến cho tôi ôm ảo tưởng trong lòng.”

“Tất cả những gì giữa cô và Lục Niệm Ca, cô đều ở bên cạnh tôi lảm nhảm. Nào là hôm nay Lục Niệm Ca đã làm cái gì, có lẽ cô đã phóng đại sự thật một chút, nhưng tôi nghe lại có cảm giác thật tốt, khiến cho tôi khắc sâu ấn tượng đối với Lục Niệm Ca, cho đến khi tôi nhìn những người đàn ông khác, đều không tự chủ được mà sẽ so sánh với anh ta.”

“Cho nên, Lăng Mạt Mạt, cô có biết không? Từ lúc tôi chưa từng gặp Lục Niệm Ca, tôi đã bắt đầu yêu anh ta như vậy, mà tình yêu của tôi, là bởi vì cô!”

“Lăng Mạt Mạt, cô thật thật khờ, chẳng lẽ cô không biết đã là đồ tốt thì ai cũng muốn có được hay sao? Có một câu nói trên Internet rất đúng: Không nên khen ngợi người đàn ông mình tốt đẹp trước mặt người bạn thân, bởi vì điều đó sẽ khiến bạn thân của mình yêu anh ta.”

“Cô trách tôi, cô oán hận tôi? Thật ra thì cô lại không hề biết, tôi cũng trách cô như vậy, tôi cũng oàn hận cô như vậy, nếu như không phải là vì cô luôn khoe khoang bên tai tôi mỗi ngày mỗi đêm, tôi cũng sẽ không yêu anh ta như vậy, tôi cũng sẽ không phải gặp nhiều đau khổ đến mức không muốn sống như thế này!”

Bình luận

Truyện đang đọc