HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Thì ra là, thì ra hôn môi và ân ái chỉ có cùng người mình yêu mới có cảm giác, nhưng nếu không thương người kia, đáy lòng sẽ chỉ ghê tởm cùng với chán ghét.

Cô và Esnon, cũng đã bỏ lỡ.

Đã muộn, đã quá muộn

Bây giờ anh yêu cầu gặp mặt với cô, đã quá muộn

Cô không đơn thuần chỉ yêu người đàn ông khác, lại còn cũng người đàn ông kia làm chuyện thân mật như vậy, cô đã không thể đối mặt với anh!

Quan trọng hơn là, cô yêu Lý Tình Thâm, so với yêu anh còn sâu hơn nhiều.

Nếu không, lúc cô hôn Lý Tình Thâm, sẽ không trầm luân trong đó.

Đúng vậy, ở đâu có một người cùng lúc thích hai người chứ?

Một người chỉ có một tâm, chỉ có thể để được một người.

Những cái được gọi là đồng thời thích hai người, đều là giả dối.

Bởi vì nếu quả thật thích người đầu tiên, thì tại sao lạithích người thứ hai đây?

Người thứ hai sớm muộn sẽ từ từ thay thế người thứ nhất.

Thừa nhận đi, Lăng Mạt Mạt, mày thích Lý Tình Thâm.

Cái nhận thức này, khiến đáy lòng Lăng Mạt Mạt tràn đầy đau lòng và hổ thẹn.

Lăng Mạt Mạt nghĩ đến Enson đối tốt với mình lâu như vậy, mà bây giờ cô lại chỉ có thể nhụ lại anh, đả thương anh, trơ mắt nhìn lòng của cô, từng chút từng chút chuyển tới trên người của Lý Tình Thâm.

Cô không mặt mũi nào đối với Enson rồi.

Lăng Mạt Mạt thấy cô xấu xa như vậy, thì nên đối mặt với Lý Tình Thâm thế nào?

Lăng Mạt Mạt nghĩ, đây chính là cái gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống được!

Ai bảo cô không quản được tim mình, đi yêu người lung tung, ba tâm hai ý, đáng đời đến cuối cùng, một người đàn ông cũng không giữ được!

Đó là vì, gieo gió sẽ gặt bão.

Lăng Mạt Mạt cười tự giễu, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Lục Niệm Ca, nói: “Nhìn thấy không? Tôi đối với anh nửa chút cảm giác cũng không có, tôi hôn anh, tôi đều cảm thấy buồn nôn”

Sắc mặt Lục Niệm Ca chợt tái nhợt.

Lăng Mạt Mạt chỉ là khẽ nhếch môi, rồi xoay người đi, đi vào trong khách sạn.

 

Lục Niệm Ca nhìn ánh đèn của Lệ Giang, xinh đẹp phù hoa.

Lục Niệm Ca đốt một điếu thuốc, từ từ hút.

Xa xa ở trong quán rượu có ca khúc không ngừng truyền ra.

Là Lương Tĩnh Như 《 đáng tiếc không phải anh 》.

Lục Niệm Ca nghe bài hát này, cũng nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.

Nhớ lại lần đầu tiên Lăng Mạt Mạt và anh ta dắt tay, nhón chân lên chủ động hôn khóe môi anh ta, khi đó, anh ta cảm thấy thế giới ấy vô cùng yên tĩnh tốt đẹp.

Thậm chí cho tới hiện tại, anh ta còn có thể rõ ràng cảm thấy cái loại xúc động lúc đó, cho đến hôm nay, anh ta vẫn còn cảm thấy hơi thở của cô vẫn còn thoáng qua bên môi.

Anh ta giơ tay lên, nhẹ nhàng đụng lên khóe môi, sau đó nghĩ, anh ta yêu Lăng Mạt Mạt, là thật sự rất yêu, nếu không, anh ta trong lúc cô không muốn lên giường với mình, lại thuận theo ý cô, thật sự không mạo phạm cô.

Một người đàn ông cùng một người phụ nữ ở chung một chỗ, không cùng cô làm những chuyện nam nữ vui thích, chỉ có hai loại có thể, một loại là không có hứng thú, một loại là rất ưa thích.

Mà anh ta đối với Lăng Mạt Mạt, tuyệt đối là loại thứ hai.

Lúc ấy anh ta cảm thấy Lăng Mạt Mạt thật sạnh sẽ, anh ta và cô nói yêu thương ba tháng, mới dắt tay của cô, anh ta còn nhớ rõ lúc ấyanh ta còn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ sẽ làm hù cô gái xinh đẹp tinh khiết đó.

Khi đó, cô là một cô gái đẹp nhất trong tình yêu, cô gái mà cả đời anh ta trân quý nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc