HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Lăng Mạt Mạt đột nhiên trợn to hai mắt, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Tình Thâm, nín thở, buộc miệng hỏi “Thầy, hình như anh rất lo lắng cho tôi, rất quan tâm tôi.”

Lời nói của Lăng Mạt Mạt, giống như là mưa rơi tầm tả, điên cuồng rơi vào trong đầu Lý Tình Thâm, trong nháy mắt tưới tắt không còn một mảnh hỏa khí của hắn!

Vẻ mặt Lý Tình Thâm, trong nháy mắt bình tĩnh lại, mới để ý tới một đôi mắt to hơi mang theo vài phần hiểu lầm của Lăng Mạt Mạt, nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, giống như muốn nhìn thấu tâm sự của hắn.

Đáy lòng Lý Tình Thâm bỗng dưng hoảng hốt, đột nhiên quay đầu, tránh được ánh nhìn chăm chú của Lăng Mạt Mạt.

Tay của hắn, nắm thật chặt tay lái, giống như bị một câu của cô gái này chọt trúng ý nghĩ ở sâu nhất trong đáy lòng, cho nên, đầu ngón tay hơi run rẩy.

Anh không dám nhìn Lăng Mạt Mạt nữa, trên mặt càng lạnh lẽo, giống như ngưng tụ một tầng sương, giống như che giấu cái gì đó, giật giật môi, phun ra mấy chữ: “Cô thật đúng là sẽ suy nghĩ viễn vông!”

Lăng Mạt Mạt nghe được lời nói khinh miệt lạnh nhạt như vậy của Lý Tình Thâm, hơi ngẩn ra, đôi mắt to của cô hơi có chút mê mang, nhìn Lý Tình Thâm rồi nhẹ nhàng nhíu mày lại.

Cô suy nghĩ viễn vông?

Nhưng mà, khi đó, rõ ràng cô cảm thấy anh lo lắng và quan tâm cho cô, dáng vẻ đó cô chưa từng gặp qua, giống như, giống như là mất đi cái gì đó quan trọng nhất.

Lăng Mạt Mạt không nhịn được giơ ngón tay lên, theo thói quen sờ cằm của mình, cánh môi hồng nhuận khẽ cong lên.

Mắt vẫn như cũ không nháy một cái nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, lọt vào trong một mảnh mờ mịt.

Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa xe, anh có thể cảm thấy cô gái này đang nhìn anh chăm chú, cánh môi hơi mấp máy, khẽ nghiêng đầu, xuyên qua kính chiếu hậu, thấy cô gái nhìn mình chằm chằm một bộ dạng cau mày, tay run lên, tay cầm lái càng dùng sức, gân xanh khẽ nổi lên.

Ánh mắt của cô có chút lay động, vô tội và thanh thuần, thẳng tắp rơi vào trên mặt của hắn, Lý Tình Thâm không nói gì, xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn cô, anh không có mở miệng nói chuyện, ánh mắt khẽ chớp một cái, ngay sau đó liền khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Thời gian từng chút trôi qua, bên trong xe trước sau vẫn duy trì im lặng, hoàn toàn yên tĩnh, Lăng Mạt Mạt vẫn như cũ dùngánh mắt vô tội và mờ mịt nhìn Lý Tình Thâm.

Ánh mắt như vậy, khiến Lý Tình Thâm trước sau như một có thể giữ vững bình tĩnh, lại có một loại chột dạ và cảm giác sợ hãi.

Đầu tiên là anh nhíu màyánh mắt đen nhánh dần dần nổi lên một tầng lại một tầng dao động, dao động như vậy, hung mãnh khác thường, cuối cùng, lại biến thành phiền não.

Là phiền não trước nay chưa từng có.

Không biết là vì câu nói mới vừa rồi của cô, hay là vì ánh mắt của quá mức dụ hoặc của cô.

Anh cảm giác, ánh mắt của cô, giống như có thể nhìn thấy thấu hắn.

Nhìn thấu lòng hắn.

Anh có chút khó xử!

Giằng co như vậy, anh có cảm thấy phòng bị và ngụy trang của mình, đều bị cô đánh vỡ!

Lý Tình Thâm vì che giấu sự hốt hoảng của bản thân vì khi nãy bị cô nhìn thấy, trong lúc bất chợt thì nghiêng đầu, giọng điệu phát ra càng thêm khinh miệt, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, từng chữ từng chữ nói: “Cô làm sao xứng để tôi quan tâm cô?”

Lăng Mạt Mạt trợn to hai mắt, anh mắt cô mờ mịt, từng chút từng chút trở nên sáng rõ, nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, dần dần hoàn hồn, sau đó mới nghĩ đến Lý Tình Thâm rốt cuộc nói những gì.

Bình luận

Truyện đang đọc