HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Nhưng mà, Lý Tình Thâm còn chưa hoàn toàn ngủ say, anh liền nghe thấy tiếng rên nhỏ nhỏ khe khẽ, cả người có hơi tỉnh táo một chút, dựng lỗ tai lên, một lát sau, lại nghe thấy tiếng rên rỉ, là từ Lăng Mạt Mạt bên cạnh cách đó không xa truyền đến, Lý Tình Thâm liền lập tức ngồi dậy.

Lại là một tiếng rên rỉ nhỏ bé róc rách truyền đến, Lý Tình Thâm nhanh chóng mở ra một chiếc đèn pin, quay đầu, liền nhìn thấy Lăng Mạt Mạt cuộn tròn co lại thành một cục nằm ở đó, nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch.

“Mạt Mạt?” Lý Tình Thâm gọi tên Lăng Mạt Mạt một tiếng, ngay lập tức di chuyển tới bên cạnh Lăng Mạt Mạt, anh vươn tay, sờ trán của cô, phát hiện không có gì khác thường.

Lăng Mạt Mạt đau bụng đến có chút thở không được, thấy Lý Tình Thâm nhích tới gần bên cạnh mình, theo bản năng liền vươn tay, nắm thật chặt tay Lý Tình Thâm, cô nắm có phần dùng sức, không có một xu hướng buông lỏng nào, thậm chí sức lực còn từng chút từng chút gia tăng.

Lý Tình Thâm cảm giác được bàn tay nhỏ bé của Lăng Mạt Mạt nắm lấy tay mình, cực kỳ lạnh giá, giọng nói của anh mang theo nét lo lắng, ân cần mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”

Lăng Mạt Mạt đau hít vào một hơi, lắc lắc đầu, “Đau.”

Ban đầu Lý Tình Thâm cũng không nghĩ tới Lăng Mạt Mạt rốt cuộc là đau ở chỗ nào, theo bản năng muốn hỏi ngược lại, sau đó đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó Lục Niệm Ca chạy tới cửa biệt thự của anh, thao thao bất tuyệt nói với anh rất nhiều thứ trong đó có một câu, Lăng Mạt Mạt có bệnh đau bụng kinh, nhất thời, Lý Tình Thâm mới nhận ra Lăng Mạt Mạt đang đau bụng.

Giờ là nửa đêm, người của đội lên núi đã ngủ rồi, thật là phiền phức tùy tiện đánh thức làm phiền người ta chuẩn bị cho một chút nước ấm.

Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn khó chịu của Lăng Mạt Mạt một lúc lâu, đột nhiên liền cắn chặt răng, lập tức ôm cô gái vào trong lòng mình.

Lăng Mạt Mạt một chút phòng bị cũng không có, chỉ là cảm giác được một cỗ sức lực, sau đó bản thân ngã vào lồng ngực ấm áp của Lý Tình Thâm, trong hơi thở có mùi hương thanh nhã nhàn nhạt truyền đến, Lăng Mạt Mạt run rẩy một cái, lại không làm ra bất kỳ phản ứng nào, cô cũng cảm giác được tay của người đàn ông bất chợt đưa vào trong quần áo của cô, lúc này Lăng Mạt Mạt mới đột nhiên nín thở, theo bản năng vươn tay muốn đẩy Lý Tình Thâm ra.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của Lý Tình Thâm mang theo chút khàn khàn, trầm thấp lọt vào trong tai của Lăng Mạt Mạt, đầu của cô đang ở trên môi của anh, lúc anh nói ra những lời này, mang theo một luồng khí nóng rơi vào bên tai cô, mềm mềm ngưa ngứa, khiến thân thể d/đ#l,q;đ nhỏ bé của Lăng Mạt Mạt không nhịn được run rẩy, trong nháy mắt thật sự liền quên động đậy.

Sau đó, Lăng Mạt Mạt cũng cảm thấy bàn tay ấm áp của Lý Tình Thâm xuyên qua trang phục của cô, hạ xuống bụng của cô, sau đó nhẹ nhàng bao phủ lên.

Có hơi ấm không ngừng từ bàn tay anh truyền đến bụng của cô, từng chút từng chút chuyển vào trong bụng cô.

Không biết có phải bởi vì khẩn trương hay không, lòng bàn tay của Lý Tình Thâm đều đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Thế mà, Lăng Mạt Mạt dần dần cũng cảm thấy thoải mái, đau đớn cũng theo đó từ từ giảm xuống.

Hô hấp của cô cũng dần dần bình ổn lại, lăn qua lăn lại lâu như vậy, vốn đã mệt lại càng mệt, Lăng Mạt Mạt cảm thấy dựa vào lồng ngực của Lý Tình Thâm ấm áp mà lại rắn chắc, khiến cho đáy lòng của cô ấm áp cực kỳ kiên định, cô nhịn không được liền rơi vào mộng tưởng, hô hấp từ từ vững vàng, đi vào giấc ngủ say.

Bình luận

Truyện đang đọc