HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Sau khi Lăng Mạt Mạt nói xong, cực kỳ kiêu ngạo xoay người rời đi, đi về phía ngoài cửa phòng vệ sinh, lúc đi đến cửa, cô đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì, giậm chân, quay đầu, nhếch môi, cười cười: “À… Đúng rồi, còn có một câu, tôi còn chưa nói, Giản Thần Hi, cô yên tâm tôi sẽ không giành đàn ông với cô, bởi vì, người đàn ông cô đã ngủ qua, tôi ngại bẩn!”

Đáy lòng của Lăng Mạt Mạt, sau khi theo Lục Niệm Ca chia tay, vẫn kìm nén một chút sức lực, suýt nữa đã nghẹn chết cô rồi.

Thời gian lâu như vậy, cô vẫn luôn không tìm được miệng phát tiết tốt để trút hết ra.

Nhưng mà hôm nay, cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên lại bộc phát toàn bộ.

Sau khi bộc phát xong, Lăng Mạt Mạt không mảy may cảm thấy tí xíu khổ sở nào, thậm chí lại còn cảm thấy đặc biệt thoải mái!

Đây là lần đầu tiên trong đời cô, diễu võ dương oai như vậy!

Cô chưa bao giờ nghĩ đến, chính mình lại có thể dũng cảm cho Lục Niệm Ca và Giản Thần Hi một cái tát như vậy, trong giấc mơ, trong nỗi căm thù, không phải chưa từng tưởng tượng ra một màn như vậy, lúc đó, chỉ riêng nghĩ như vậy thôi, cô đã cảm thấy sảng khoái, hiện tại lúc ước mơ chân chân chính chính trở thành hiện thực, Lăng Mạt Mạt lại cảm thấy sảng khoái hơn so với trong tưởng tượng không biết đến mấy ngàn mấy vạn lần!

Lăng Mạt Mạt cảm thấy, đây là một đêm trôi qua kích thích nhất sinh thời của cô!

Sau khi Lăng Mạt Mạt nói xong, liền xoay người đi, ngẩng cao cằm của mình lên, muốn bao nhiêu ngạo mạn có bấy nhiêu ngạo mạn đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Cũng không có mảy may quay đầu lại liếc mắt nhìn vẻ mặt của Lục Niệm Ca và Giản Thần Hi rốt cuộc là như thế nào!

Trần Uyển Như theo chân Lăng Mạt Mạt cùng đi ra, hai người đều không trở về phòng bao, trực tiếp đi thang máy xuống lầu.d'đ.l/q;đ

Trong thang máy, Trần Uyển Như nhìn chằm chằm vào Lăng Mạt Mạt cười, Lăng Mạt Mạt bị nụ cười của Trần Uyển Như làm cho có chút ngượng ngùng, vẻ mặt nhịn không được có chút lúng túng: “Chị Uyển Như, đêm nay không khống chế được.”

Trái lại Trần Uyển Như không đồng ý nhíu mày, giọng điệu có hơi chút khen ngợi: “Không đâu, tôi cảm thấy rất tốt!”

Dừng một chút, Trần Uyển Như tiếp tục khen: “Không, là cực kỳ tốt!”

Lăng Mạt Mạt nghe thấy Trần Uyển Như nói như vậy, chẳng biết vì sao lại đột nhiên bật cười phốc, đáy lòng đặc biệt bình thản, nói thật: “Thực ra em cũng không biết tại sao, lúc Giản Thần Hi nói ra câu kia, không kiềm chế được phản kích! Quả thật giống như là phản xạ có điều kiện, bây giờ suy nghĩ một chút, đều cảm thấy vô cùng không chân thực!”

“Phụ nữ thì nên như vậy!” Trần Uyển Như nhún vai một cái, “Suy bụng ta ra bụng người, dùng tâm tư đổi lấy tâm tư, người ta đối xử với cô như thế nào, cô liền đối xử với người ta như thế đó! Miệng nên ngọt, tâm nên ngoan độc! Nên ở thì ở, nên đi thì đi! Hoặc là nhẫn nhịn, hoặc là tàn nhẫn, hoặc là biến đi!”

Trần Uyển Như nói đoạn này, là một câu nói thường xuyên được người lưu truyền trên vi cổ. (*)

(*) Vi cổ: một kiểu mạng xã hội. “Cổ” là một vi blog (microblogging) đồng âm, từ dùng để chỉ dịch vụ 140 micro – blog (hay còn gọi là mini – blog), biệt danh là bib.

Lúc trước khi Lăng Mạt Mạt xem, cũng không có cảm giác gì quá lớn, nhưng mà hiện tại nghe qua, lại cảm thấy cực kỳ chí lý.

Chính xác là vậy, nên ở thì ở, nên đi thì đi, người ta đối xử với cô như thế nào, cô liền đối xử với người ta như thế đó!

Lăng Mạt Mạt suy nghĩ một chút, lại nhìn Trần Uyển Như, đột nhiên nhíu mày, hỏi: “Chị Uyển Như, Giản Thần Hi với chị không có thù oán, tại sao chị lại đột nhiên gây khó dễ với cô ta như vậy?”

Trong trí nhớ, Trần Uyển Như không phải là loại người hẹp hòi như vậy!

Trần Uyển Như lại đột nhiên cười nhạt một cái, nói: “Nói cái gì mà bạn học đàn chị, dĩ hòa vi quý, thật là buồn cười đến nơi, cô thật sự cho rằng là tiệc rượu hòa giải, rõ ràng là dizen]dan/le*quyd#on Hồng Môn Yến, may là rượu kia bị tôi đoán được, nếu như thực sự uống hết, tôi nói cho cô, hiện tại tôi với cô, chắc chắn đang nằm trên giường của một người đàn ông rồi đấy!”

Bình luận

Truyện đang đọc