HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Có người thấy Tô Thiến mở miệng nói chuyện, cũng lập tức phù họa: “Đúng, nói không tôn trọng người khác, tại sao nói người ta không có phẩm chất, nói người ta rác rưởi!”

“Đúng vậy, tên rác rưởi đó? Bây giờ Trần Uyển Như đã thật lâu chưa có ra album mới, chẳng qua ỷ vào ra nghề sớm, sự từng trải lâu, tất cả mọi người còn gọi cô một tiếng chị, biết người, thật ra thì đáy lòng cũng biết, cô ta kém xa so với chị Giản.” Tô Thiến tiếp tục mở miệng an ủi: “Chị Giản, anh Lục, mọi người đừng để trong lòng.”

Giản Tình Hi vẫn duy trì bình tĩnh, nghe đến đó, cô ta đột nhiên lên tiếng cắt đứt: “Tốt lắm, tất cả mọi người nên làm gì thì đi làm đi!”

“Rõ, chị Giản!”

Mọi người đáp một tiếng, cũng rối rít tản ra.

Lúc này Giản Tình Hi mới cười nhạt, khẽ mở môi đỏ mọng: “Niệm Ca, chúng ta cũng đi qua đi.”

Giản Tình Hi nói xong, liền đi về phía trước hai bước, lại phát hiện phía sau không có bất cứ động tĩnh gì, dậm chân, quay đầu, lại thấy Lục Niệm Ca nghiêng đầu, nhíu mày lại nhìn về phía Lý Tình Thâm ôm Lăng Mạt Mạt rời đi.

Nụ cười trên mặt Giản Tình Hi nhất thời cứng lại, ánh mắt của cô ta trở nên có chút bén nhọn, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy, đáy lòng có chút bất an hiện lên, dẫm bước chân, đến gần người Lục Niệm Ca, vươn tay, nắm lấy cánh tay của anh ta, Lục Niệm Ca hoàn hồn, dịu dàng cười với Giản Tình Hi, cùng bình thường không có gì khác nhau, nhưng ánh mắt của anh có chút lay động, đáy lòng Giản Tình Hi vẫn hồi hộp một cái.

Nhưng Giản Tình Hi là ai, cô đã trải qua nhiều như vậy, cho dù đáy lòng có song lớn ngập trời, bây giờ vẫn có thể không sợ hãi như cũ.

“Niệm Ca, đi thôi.” Giản Tình Hi vừa nói, vừa quay đầu, chỉ nơi xa nhân viên làm việc đang bận rộn: “Bọn họ đang chờ.”

Lục Niệm Ca khẽ gật đầu, đi theo Giản Tình Hi, chẳng qua lúc đi có chút không chuyên tâm, giống như đang suy nghĩ gì, Giản Tình Hi kéo cánh tay Lục Niệm Ca, lặng lẽ quan sát anh ta, giọng điệu vẫn khéo léo như cũ: “Niệm Ca, làm sao em cảm thấy anh giống như có tâm sự vậy? Không phải bởi vì lời nói của thần thoại, mà không vui chứ?”

“Không có.” Lục Niệm Ca cười lắc đầu một cái, thần thoại được mọi người trong vòng công nhận là khó tiếp xúc, nói chuyện không chút lưu tình, người không bị anh ta mắng trên căn bản chưa tồn tại, Lục Niệm Ca đã trải qua những mưa gió nhiều như vậy, làm sao có thể quan tâm những thứ kia? Anh nghĩ chính là cô gái bị thần thoại ôm đó.

“Vậy thì tốt.” Giản Tình Hi cũng khẽ mỉm cười theo, không nói gì, đổi lại trước kia, Lục Niệm Ca sẽ nói tiếp phía sau, nhưng bây giờ anh lại hết sức trầm mặc, vẻ mặt có chút hoảng hốt, đáy lòng Giản Tình Hi không nhịn được thấp thỏm bất an.

Chẳng lẽ Lục Niệm Ca nhớ được một chút gì sao?

Không đúng ban đầu bác sỹ nói anh tại nạn xe cộ, va vào đầu, tổn thương một phần trí nhớ thần kinh, ngược lại đánh mất một phần trí nhớ.

Mà một phần trí nhớ bị mất kia, bác sỹ cũng nói, căn bản không thể khôi phục.

Cho nên, Lục Niệm Ca không thể nhớ lại.

Nhưng dáng vẻ anh vừa rồi nhìn chằm chằm bóng dáng Lý Tình Thâm ôm Lăng Mạt Mạt rời đi đến ngẩn người, lại làm cho cô có chút canh cánh trong lòng.

Giản Tình Hi nghĩ, có lẽ mình suy nghĩ, lo lắng quá nhiều, mới suy nghĩ lung tung như vậy, vì vậy liền lấy lại bình tĩnh, nhấp môi dưới, duyên dáng mặn mà nói: “Niệm Ca, sau khi xong việc, chúng ta đi ăn cái gì nhé?”

Bình luận

Truyện đang đọc