HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Cô đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên từ xa có một chiếc xe đi tới, người ở bên trong nghe điện thoại: "Ừ, thấy một cô gái mặc váy xanh nhạt, ừ, biết, không được nói là Lý tiên sinh gọi điện thoại kêu xe."

Lăng Mạt Mạt thấy được xe trống, cực kỳ kích động, vươn tay, vội vàng đón xe.

Xe taxi vòng qua cô, từ xa quay đầu dừng lại ở bên người Lăng Mạt Mạt.

Lăng Mạt Mạt vội vàng mở cửa xe ra, ngồi xuống.

"Bác tài, anh thực biết làm ăn, lại còn chờ ở chỗ này!" Lăng Mạt mở miệng cảm tạ với tài xế xe taxi.

Tài xế taxi ngồi ở phía trước co rút khóe miệng, đáy lòng thầm nghĩ, ai lại hơn nửa đêm tới khu cao cấp này, còn không phải là có người gọi điện, ra giá gấp 10 lần tiền, để cho anh ta đón một cô gái, anh ta mới tới sao!

Chỉ là, những lời này, tài xế xe taxi cũng không có nói cho Lăng Mạt Mạt, chỉ cười ha hả đáp một tiếng, nói: "Mới vừa trở một người, cũng ở khu gần đây!"

Lăng Mạt Mạt gật đầu một cái, tin là thật, âm thầm cảm thán, mặc dù không có dụ dỗ được Lý Tình Thâm vui vẻ, còn bị anh đuổi ra khỏi cửa, nhưng vận số vẫn không tính là kém, có một xe taxi có thể đưa mình về nhà.

Nếu không cô thật sự phải ở ngoài cửa ngây ngốc một đêm, nhất định sẽ bị đông lạnh thành bệnh!

Ngay sau đó, Lăng Mạt Mạt lại buồn.

Lần trước Lý Tình Thâm tức, cũng không tức giận giống trước kia!

Mặc dù trước kia anh tức giận, cô chỉ cần ngoan ngoãn nhận sai, cẩn thận ra vẻ, giả vờ lấy lòng một chút, anh liền không sao!

Thế nhưng lúc này đây, hình như không dễ ứng phó tốt như vậy!

Lăng Mạt Mạt không nhịn được cau mày nghĩ, rốt cuộc tiếp theo phải làm như thế nào, mới có thể khiến Lý Tình Thâm hết giận.

Xe taxi, một đường xuống núi.

Lăng Mạt Mạt chỉ lo ngồi ở trong xe, khổ cực suy nghĩ, nhưng căn bản không có nhận thấy được, một chiếc Bugatti đã vượt qua taxi cô ngồi.

Bên trong chiếc Bugatti, vẻ mặt Lý Tình Thâm cực kỳ lạnh lẽo.

Môi anh mím thật chặc, chẳng qua là cảm thấy giống như có một thanh đao cắm trong lòng anh, liều mạng đâm, đau chết, thật sự sắp đau chết, làm sao anh lại cảm thấy đau như thế, giống như là có người dùng tay vặn chặt cái nơi mềm mại là trái tim anh, liều mạng giày xéo, khiến máu tươi đầm đìa trở thành một mảng, vẫn còn không chịu buông tha!

Thật ra thì anh biết, cô không quan tâm anh, vẫn luôn không quan tâm anh, nếu như không phải anh là thầy giáo của cô, anh có chỗ trợ giúp cho cô, thì cô ước gì được cách xa anh.

Cô chỉ quan tâm cái người đàn ông tên Lục Niệm Ca đó, cái người đàn ông nên chết đi 1000 lần một vạn lần.

Trong lòng của cô, chưa từng có anh, thậm chí hiện tại anh có thể có một cơ hội làm bạn ở bên người cô, cũng là bởi vì người đàn ông kia!

Nhưng mà, anh vẫn không khống chế được đố kỵ.

Là đố kỵ.

Bắt đầu lan tràn ở trong ngực anh.

Anh đố kỵ người đàn ông kia làm tổn thương cô như vậy, cô còn không chịu chùn bước cố yêu người đàn ông kia!

Anh cảm giác mình sắp nổi điên, anh ép buộc bản thân đè nén, bình tĩnh, duy trì thái độ xa cách, đuổi cô đi!

Nếu như anh không đuổi đi, con thú hoang trong tiềm thức anh đang ngủ sẽ thức tỉnh, sẽ làm mình không thể khống chế mà làm tổn thương cô!

Lăng Mạt Mạt tiến vào nội thành, điện thoại di động bất chợt vang lên, là "Mã số không rõ" như cũ.

Lăng Mạt Mạt theo bản năng nhận ra cú điện thoại này là của ai gọi tới.

Cô vươn tay, nghe máy.

Quả thật, trong điện thoại truyền tới lời nói, giống nhau như đúc với mấy lần trước, đơn giản trực tiếp.

"Enson, chỗ cũ, hiện tại tới đây!"

Bình luận

Truyện đang đọc