HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Lăng Mạt Mạt nghĩ như vậy, bỗng cô cảm thấy hơi trống trải.

Cô cúi đầu cười ngọt ngào, nhìn tờ giấy, từng chữ xinh đẹp mình tự tay viết…

1. Anh rất tốt, trong tất cả những người em từng gặp, anh là tốt nhất, thật may mắn khi em được quen anh.

2. Thời gian vừa qua, ngày nào em cũng nghĩ về anh (mặc dù anh không nói chuyện phiếm với em).

3. Em cảm thấy có lẽ mình đã thích anh rồi.

4. Em không quan tâm danh phận, không để ý đến tiền bạc, không yêu cầu một căn nhà đẹp, không quan tâm tất cả, em chỉ muốn được ở bên cạnh anh.

5. Sự ấm áp em đang có cũng không nhiều, em muốn dành toàn bộ cho anh, vì anh mà xua tan đi những nỗi niềm lo lắng trong cuộc sống này.

6. Em nguyện ý phí hoài năm tháng vì anh, không oán trách không hối hận.

7. Em chẳng thể nói tại sao mình yêu anh, nhưng em biết, anh không thích những lý do của người khác.

8. Cám ơn anh đã sinh ra trên thế gian này, em hi vọng một ngày nào đó, thế giới của em, thế giới của anh, có thể trở thành thế giới của chúng ta.

9. Em đang đợi, một người có thể đặt dấu chấm hết cho nỗi cô đơn của em.

10. Không phải vì anh nên em mới bước vào thế giới này, mà là anh đã làm em càng thêm lưu luyến thế giới này.

11. Em muốn làm bữa sáng vì anh, giặt áo sơ mi, cũng muốn sinh con cho anh, cùng anh nuôi con khôn lớn, hưởng thụ tuổi già với nhau.

12. Em không muốn trở thành tất cả của anh, chỉ cần là người anh thích nhất.

13. Enson, em thích anh... liệu anh có yêu em không?

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Lúc Lăng Mạt Mạt chưa đến, Lý Tình Thâm ngồi trong phòng “Hoàng cung” sang trọng nhất hút thuốc, thật ra anh rất ít hút thuốc, chỉ là trong đầu toàn hiện lên khuôn mặt Lăng Mạt Mạt và Lục Niệm Ca, lẫn lộn với nhau, làm đáy lòng phiền não không chịu nổi, vì vậy anh hút hết điếu này tới điếu khác, hút đến mức anh cảm thấy miệng đắng chát.

Đợi đến khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa, anh nhanh chóng dụi điếu thuốc, xoay người đi tới.

Cửa mở ra rồi đóng lại, bên trong tối đen như mực, Lăng Mạt Mạt vẫn đứng im, không nhúc nhích, như đang thích nghi với khoảng không đen tối.

Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm nơi cô đang đứng, mặc dù tối đen như mực không nhìn thấy gì, thế nhưng anh lại vô thức nở nụ cười lạnh, tựa như không kìm chế được mà co giật khóe miệng.

Trong đầu anh lúc này, lại hiện lên đêm hôm ấy, dưới tán hoa anh đào, một cảnh ngồi xích đu kia, rõ ràng rất giống hình ảnh quay chậm.

Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu, có thể thấy được nụ cười xấu hổ nơi khóe môi, Lục Niệm Ca cúi đầu nhìn cô, bóng lưng dịu dàng, thế nào cũng cực kì giống hai người đang rất hạnh phúc, cho dù ai nhìn cũng không tự chủ được than thở một tiếng, thật là tuấn nam mỹ nữ trời cao hợp thành một đôi uyên ương!

Lý Tình Thâm càng hồi tưởng, nụ cười càng rét lạnh.

Tay anh siết chặt thành quả đấm, hận không thể bóp chết người phụ nữ kia, bóp chết người người đàn ông nọ!

Tốt, thật sự rất tốt!

Anh nghĩ, tốt lắm Lục Niệm Ca, thật sự rất có bản lĩnh, ăn trong nồi chiếm trong chén!

Còn Lăng Mạt Mạt, là có tiền đồ nhất, người đàn ông như vậy, cô vẫn khăng khăng một mực như thế!

Lý Tình Thâm cố gắng kìm nén, anh cảm thấy mình sắp điên mất rồi, anh đang ghen ghét, ghen tỵ cực kỳ, cũng rất tức giận, tức giận muốn nổ tung!

Dường như cảm giác đau đớn này đã lan vào từng ngóc ngách, dày xéo tim gan, theo mạch máu của anh mà kêu gào điên cuồng.

Bình luận

Truyện đang đọc