HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Edit: Lam Anh

Lý Tình Thâm đè cô trên vách tường thang máy, cúi đầu, mạnh mẽ hôn cô một hồi, hôn đến khi hai người đều thở hổn hển, Lý Tình Thâm lại mở miệng, nói: “Gả cho anh đi.”

Lăng Mạt Mạt lắc đầu, lời còn chưa nói, lại bị Lý Tình Thâm chặn miệng, anh cạy mở cánh môi cô, liều mạng chui vào, đầu lưỡi nhào vòng quanh, cực có tiêu chuẩn nụ hôn khiêu khích, hôn đến Lăng Mạt Mạt miệng đắng lưỡi khô, toàn thân không có sức lực, cô mềm nhũn vươn tay, muốn đẩy anh, lại không sử dụng được một chút sức lực, ý thức chỉ có thể hỗn loạn tùy ý anh hôn.

“Gả đi.”

“Không được.”

“Gả.”

“Không.”

Hai người một người yêu cầu, một người từ chối, cửa thang máy đột nhiên mở ra, ngoài cửa có người tiến vào, mặt Lăng Mạt Mạt đỏ thành một mảng, lập tức dùng lực đẩy Lý Tình Thâm ra, xấu hổ không thôi, Lý Tình Thâm ngược lại thoải mái đứng ở đó, một chút cảm thấy hổ thẹn trong lòng cũng không có, trực tiếp nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, nhất quyết không tha dùng khẩu hình, tiếp tục hỏi: “Gả cho anh.”

Lăng Mạt Mạt xoay đầu, tức giận không nhìn anh.

Đến tầng bọn họ ở, cửa thang máy mở một cái, Lăng Mạt Mạt lập tức đi thẳng ra ngoài, Lý Tình Thâm đi theo phía sau, Lăng Mạt Mạt mở cửa, sau khi đi vào thuận tay hung hăng đóng cửa, may mà Lý Tình Thâm phản ứng nhanh, ngăn cửa lại, cố gắng chen vào.

Lý Tình Thâm vừa định tiếp tục dính lấy Lăng Mạt Mạt, chuông cửa liền vang lên, mở cửa ra, là người của siêu thị đưa đồ tới, Lăng Mạt Mạt gọi người giao hàng vào, đặt ở trong phòng bếp, người giao hàng đi rồi, Lăng Mạt Mạt liền bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.

Lý Tình Thâm dựa vào cạnh cửa, nhìn không chớp mắt.

Càng nhìn, đáy lòng anh càng yên bình.

Nếu từ nay về sau trong cuộc đời của anh, đều có cô cùng đi như vậy, ngẩng đầu một cái, là có thể nhìn thấy cô bận rộn trong tầm mắt của anh, ngủ say, hình ảnh yên bình như vậy, thật sự là tốt đẹp.

Từ trước đó, anh đã luôn luôn suy nghĩ, nhà là cái gì.

Có cha có mẹ, đó là nhà.

Nhưng mà hiện tại anh lại cảm thấy, cái kia không gọi là nhà, đó là nhà của Ôn Giai Nhân và Lý Niệm, không phải nhà của Lý Tình Thâm, nhà của Lý Tình Thâm anh, là Lăng Mạt Mạt.

Lý Tình Thâm nhìn say mê, mãi đến khi Lăng Mạt Mạt làm xong ba mặn một canh bưng lên bàn, anh mới chậm rãi đi rửa tay.

Anh sẽ không nhắc đến chuyện kết hôn nữa.

Vốn tưởng rằng cầu hôn là một chuyện cực kỳ đơn giản, nhưng mà bây giờ xem ra, đây cũng lại là một chuyện vượt mọi chông gai!

Nhưng mà, hôn nhân này, anh nhất định kết rồi!

Huống hồ, tuổi tác của anh cũng không nhỏ, 28, có lẽ không lớn, nhưng cũng thật sự đến tuổi thành hôn rồi.

Lý Tình Thâm nghĩ tới đây, liền nhìn người con gái đang ăn canh trước mặt, mở miệng, hỏi: “Mạt Mạt cuộc sống trong mơ của em là như thế nào?”

Lăng Mạt Mạt chớp chớp mắt, mỗi người đều có cuộc sống trong mơ riêng, cuộc sống trong mơ của cô, e là giống như trước mắt vậy, đơn giản mà lại yên bình, nhìn như cực kỳ nhàm chán, nhưng lại dịu dàng quay vòng nói không lên lời.

Lý Tình Thâm như là hoàn toàn không định đợi cô trả lời, tự ý tiếp tục mở miệng, giọng điệu có chút nhẹ nhàng, giống như từ nơi xa xôi truyền đến: “Trong giấc mơ cảm nhận của anh, là cùng người phụ nữ yêu thương kết hôn, sau đó sinh con, không nhất định phải nam nữ đủ đầy, nhưng phải có con cái chăm sóc, nếu có lòng tham một chút, như vậy tốt nhất có thể sinh hai đứa, một nam một nữ ừm, nếu có lòng tham hơn một chút, tốt nhất là tổ hợp anh trai và em gái.”

Bình luận

Truyện đang đọc