HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Cô gái nước Mĩ thấy Lăng Mạt Mạt không lên tiếng, cười một tiếng, liền xoay người rời đi.

Lăng Mạt Mạt mơ hồ nhìn bóng lưng của cô gái đó, sau đó nghiêng đầu, hỏi Lý Tình Thâm: “Cô ấy nói gì vậy?.”

Tâm tình Lý Tình Thâm có vẻ rất tốt, dẫn cô ra ngoài, vừa đi vừa nói với Lăng Mạt Mạt: “Cô ấy khen cô xinh đẹp.”

Lăng Mạt Mạt nhíu mày đầy nghi ngờ, khen cô xinh đẹp? Hình như không giống đi, rõ ràng ánh mắt cô gái đó nhìn cô đầy địch ý.

Ra khỏi cửa khách sạn, Lý Tình Thâm dẫn Lăng Mạt Mạt đi tản bộ dọc theo đường NewYork.

Đi vài bước, Lăng Mạt Mạt lại hiếu kì hỏi: “Thầy, vậy khi nãy anh nói gì với cô ấy?”

Cơ thể Lý Tình Thâm đang đi phía trước có chút cứng ngắc, dừng chân, quay đầu lại, nhìn Lăng Mạt Mạt, phía sau anh là phố người Hoa, nhiều người với nhiều màu da khác nhau, đi tới đi lui, hóa thành một loại bối cảnh cực kỳ quốc tế, anh đứng ở đó, mặt mày thong dong, khí định thần nhàn hỏi ngược lại: “Rất muốn biết?”

Lăng Mạt Mạt gật đầu một cái, một bộ dáng khéo léo, tò mò đáng yêu.

Lý Tình Thâm thấy cô có vẻ kích động cùng hiếu kì, liền giơ tay lên vẫy vây với cô.

Lăng Mạt Mạt tưởng Lý Tình Thâm muốn tự mình nói cho cô nghe, liền nhanh chóng bước tới vài bước, đi đến bên cạnh anh, ngước đầu, nhìn Lý Tình Thâm, một bộ dáng mong đợi, “Là cái gì?”

“Thật rất muốn biết?”

Lăng Mạt Mạt gật đầu thật mạnh, đáp hai tiếng ừ.

Lý Tình Thâm nhìn bộ dáng này của cô, đột nhiên có ý nghĩ muốn trêu chọc cô, cố ý hạ thấp đầu, Lăng Mạt Mạt nhìn anh cúi đầu, cũng kiễng chân lên, kê tai vào, Lý Tình Thâm nhìn vành tai trắng noãn trong gang tấc, ánh mắt hơi tối tăm, một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói một câu: “Không nói cho cô biết.”

Lúc này Lăng Mạt Mạt mới chơt hiểu ra là Lý Tình thâm lừa mình, nhất thời chu mỏ một cái, ảo não không dứt quay đầu, liền nhìn thấy nét mặt vui vẻ của Lý Tình Thâm, cô lập tức giơ tay lên, đánh về phía Lý Tình Thâm.

Lý Tình Thâm nhanh chống tránh ra, Lăng Mạt Mạt liền đuổi theo.

Hai người cứ như vậy người đuổi người trốn, đến cuối cùng, Lăng Mạt Mạt đứng ở lối đi bộ thở hổn hển, thế nào cũng không đi được, lúc này Lý Tình Thâm mới chạy trở về bên cạnh cô, cười khẽ nói: “Tốt lắm, đi thôi.”

Lăng Mạt Mạt ăn vạ đứng tại chỗ không chịu đi, vẩu môi, đáng yêu khác thường.

Chẳng biết tại sao, đột nhiên Lý Tình Thâm giơ tay, động tác kia rất tự nhiên, giống như đã làm qua hàng trăm hàng ngàn lần, cưng chiều xoa tóc cô rối thành một nùi.

Vẻ mặt đang tức giận của Lăng Mạt Mạt trong nháy mắt chuyển sang kinh ngạc, cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của Lý Tình Thâm.

Hai người nhìn thẳng vào mắt của nhau, sau đó trong nháy mắt hình ảnh liền dừng lại.

Ánh mắt của Lý Tình Thâm thâm thúy không thấy đáy, bên trong lóera ánh sáng không ngừng di chuyển, nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Mạt Mạt không nhịn đượctừng chút từng chút đỏ lên, lòng của cô cũng nhảy theo, thậ chí cô còn cảm thấy tay người đàn ông đang vuốt đầu mình, nhiệt độ cao một cách quỷ dị.

Thật lâu sau, Lăng Mạt Mạt mới khe khẽ nghiêng đầu, phá vỡ sự cứng ngắc này, làm Lý Tình Thâm hoảng hốt, anh mở mắt, từ từ rút tay về, tầm mắt vẫn như cũ nhìn ánh mắt của Lăng Mạt Mạt, giọng điệu ôn hòa giống như dụ dỗ một đứa bé: “Đi theo tôi đến một nơi, khi trở về, tôi sẽ nói cho cô biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc