HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Có một câu nói rất đúng, không có người nào xa người nào mà không thể sống, anh khẳng định, anh xa Lăng Mạt Mạt có thể sống như cũ, chỉ là hiện tại sống không tươi sáng như vậy.

Thậm chí Lý Tình Thâm đã cảm nhận được, chỉ cần anh và Lăng Mạt Mạt cùng ở lại một chỗ một giây đồng hồ, anh lại cảm thấy đây là xa xỉ trên trời ban cho anh.

Cảm giác lạnh ban đêm ở thành phố X thâm tình đang nồng đậm. Lý Tình Thâm mở xe cực kỳ thong thả, bên trong xe cực kỳ yên tĩnh, thậm chí Lý Tình Thâm còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, anh không nhịn được nghiêng đầu, nhìn trên ghế lái phụ, trước đó không lâu người con gái kia vẫn ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt của anh nhịn không được có chút sâu xa, khóe môi thoáng hiện lên ý cười, sau đó ánh mắt hạ xuống, liếc đến hộp quà được anh đặt trên ghế lái phụ kia, bên trong đặt chiếc cốc sứ màu trắng yên lặng, Lý Tình Thâm vừa phanh xe tâm trí vừa dao động, nhịn không được cầm điện thoại di động lên, gửi một Wechat cho Lăng Mạt Mạt, lấy thân phận Enson, anh nói [Mạt Mạt, anh nhớ em rồi.]

Việc đầu tiên Lăng Mạt Mạt tắm rửa xong đó là thói quen cầm điện thoại di động lên, muốn gửi Wechat cho Enson, nói cô tắm xong rồi, nhưng mà bây giờ ngoài dự đoán của cô chính là, Enson lại gửi Wechat cho cô.

Lăng Mạt Mạt nhanh chóng mở điện thoại ra, sau đó nhìn qua, chỉ là mấy chữ ít đến thảm thương, nhưng mà câu chữ lại làm biến động trái tim của cô.

Mạt Mạt, anh nhớ em rồi.

Lăng Mạt Mạt dường như không thể tin mình nhìn thấy mấy chữ này, cô tưởng là ảo giác, cắn cắn môi dưới, có chút đau đớn truyền đến, sau đó, trong nháy mắt toàn bộ con mắt lóe lên một tầng ánh sáng.

Ngón tay cô đều trở nên run rẩy, cô theo bản năng cảm nhận được đáy lòng mình hiện lên một loại cảm giác ngọt ngọt ngào ngào.d'đ/l!q#đ

Enson vậy mà nói với cô, anh nhớ cô.

Ngón tay Lăng Mạt Mạt kích động làm sao cũng không đánh được chữ trên điện thoại di động, thật lâu, cô mới đánh được mấy chữ, còn chưa lựa chọn chữ nào hay, điện thoại đã đột nhiên vang lên, thực ra là dây nói.

Không biết dãy số gọi điện thoại tới.

Lăng Mạt Mạt trong nháy mắt đoán được là ai, tốc độ tim đập lại lỡ mất một nhịp, sau đó mới nghe: “A lô, xin chào.”

“Anh chờ em ở chỗ cũ.” Trong điện thoại truyền tới một tiếng nói ngắn ngủi, Lăng Mạt Mạt còn không nói được một câu, điện thoại đã tắt rồi.

Cô nhìn chằm chằm di động sửng sốt một hồi, sau đó mới cầm quần áo mặc lên, xuống lầu.

Bản thân Lý Tình Thâm chưa từng nghĩ tới đêm nay hẹn Lăng Mạt Mạt đi “Hoàng Cung”, chỉ là gửi cho cô Wechat, thấy cô sau một lúc lâu cũng không trả lời, trong lòng có chút không yên, vì thế đành gọi điện thoại, ai ngờ cô bắt máy rất nhanh, anh hơi sững sờ, thuận miệng nói ra như vậy.

Nếu nói rồi, sợ là Lăng Mạt Mạt chắc chắn sẽ đi, Lý Tình Thâm nhanh chóng quay đầu xe, lái về phía “Hoàng Cung”.

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Lăng Mạt Mạt vừa mới đẩy cửa phòng “Hoàng Cung” ra, cổ tay lập tức bị người ta đồng loạt bắt được, kéo vào trong phòng, sau đó cả người liền bị áp vào trên cửa.

Một loạt động tác cực kỳ nhanh, Lăng Mạt Mạt còn chưa phản ứng kịp, liền cảm giác được có hơi thở ấm áp trước mặt đánh tới.

Enson từ từ cúi đầu xuống, trong bóng tối, cánh môi trước chạm vào mặt cô, sau đó cánh môi liền từ mặt, di chuyển từng chút từng chút, tìm được môi của cô, nhẹ nhàng bao phủ.

Bình luận

Truyện đang đọc