LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



“Minh Nguyệt, con đồng ý thay Thùy Linh gả đến nhà họ Lâm đi.

Con cũng biết Lâm Hoàng Phong kia là một tên ma ốm, nếu như Thùy Linh gả cho một tên ma ốm, con muốn nó sống kiểu gì chứ.”
Đỗ Minh Nguyệt lạnh mặt nhìn bố mình, mắt đỏ hoe hét lên: “Vậy con thì sao? Ba không quan tâm đến con sao? Con không gả.”
Thấy cô không nghe lời, sắc mặt Đỗ Chính Lâm cũng trầm xuống, thái độ mạnh mẽ: “Không gả cũng phải gả.

Chuyện thay em gái mày gả đến nhà họ Lâm, mày không được chọn.”
“Dựa vào cái gì chứ? Đỗ Thùy Linh là con gái ba, lẽ nào con không phải con gái ba sao? Tại sao ba phải đối xử với con như vậy chứ? Lúc đầu khi ba đón con về, rõ ràng đã nói sẽ cho con một cuộc sống tốt nhất.”
“Mày xứng sao? Mày chẳng qua chỉ là một đứa con riêng của tao mà thôi.

Tao chỉ là không muốn để con gái cục cưng Thùy Linh của tao gả đến nhà họ Lâm, cho nên tao mới đón mày về nhà, muốn mày gả thay.”

Sự thật phũ phàng từ trong miệng Đỗ Chính Lâm nói ra, Đỗ Minh Nguyệt không thể tin nổi nhìn ông ta, hóa ra, mọi chuyện này vậy mà lại là một trò lừa.
Lúc đầu, mẹ cô bị bệnh nặng, khi cô không còn đường nào để đi, Đỗ Chính Lâm xuất hiện.

Đỗ Chính Lâm lấy hình tượng một người ba hiền từ xuất hiện trước mặt cô, đối với cô rất tốt.
Người chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của ba như cô nhanh chóng bị Đỗ Chính Lâm lừa đến nhà họ Đỗ.
Kết quả, mục đích thật sự của ông ta chính là muốn cô thay Đỗ Thùy Linh gả cho cậu chủ nhà họ Lâm để xung hỉ.
Thật sự là thứ tình cảm nực cười.
Đỗ Thùy Linh chạy từ trong phòng ra, không kiên nhẫn nói: “Ba, ba nói nhiều như vậy với cô ta làm gì, trực tiếp trói cô ta gả đến nhà họ Lâm là được.

Dù sao dựa vào thân phận nhà quê của cô ta, có thể thay con gả đến nhà họ Lâm chính là may mắn lớn của cô ta rồi.”
Đỗ Chính Lâm hừ một tiếng, lập tức gọi người làm: “Trói Đỗ Minh Nguyệt lại nhốt vào trong phòng cho tôi, không cho nó ăn cơm uống nước, đợi đến khi nào nó nghĩ thông rồi, thì sẽ thả ra.”

Đỗ Minh Nguyệt giãy dụa nói: “Ông dựa vào cái gì chứ? Thả tôi ra, tôi muốn về nhà, tôi muốn đi tìm mẹ tôi.”
“Ờ, mày không nói tao suýt chút nữa quên mất.”
Đỗ Chính Lâm cười lạnh: “Nếu như mày không ngoan ngoãn gả đến nhà họ Lâm, vậy tao sẽ khiến mày cả đời này cũng không gặp được bà ta nữa.”
“Sao ông dám?”
“Được rồi, dẫn nó xuống, để nó suy nghĩ cho kỹ.”
Nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Đỗ Chính Lâm, Đỗ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, quả nhiên, lòng người khó đoán.
Trong tầng hầm ẩm thấp tối tăm, Đỗ Minh Nguyệt nằm trong một góc, tay chân đều bị trói lại.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, ánh mắt chói mắt khiến cô có chút khó chịu.
Đỗ Thùy Linh trang điểm xinh đẹp bước vào: “Chị gái tốt của tôi, sao chị phải khổ như vậy chứ? Nhà họ Lâm có thể nào thì cũng là thế gia hàng đầu thành phố Hà Nội, có thể gả cho anh ta, hoàn toàn là chị trèo cao.

Đừng có phúc mà không hưởng.”
Đỗ Minh Nguyệt cười lạnh: “Ha ha, vậy sao cô không gả?”
“Bởi vì, tôi kết hôn rồi.”


Bình luận

Truyện đang đọc