LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Lúc này, một đám nữ sinh đột nhiên xúm lại, "Thầy Lâm, đây là sô cô la của chúng tôi tự làm, cho thầy nè!"
"Thầy Lâm, còn đây là tôi làm!"
Những cô gái này chính là người hôm qua đã trêu chọc Hoắc Minh Vân.

Hứa Minh Lâm chưa bao giờ từ chối những món quà này, nhưng khi nhìn thấy cô gái trước mặt, cảnh tượng tối hôm qua hiện lên trong đầu anh.

Không hiểu sao anh thấy chán và rất khó chịu.

“Xin lỗi, tôi không cần.” Hứa Minh Lâm trầm mặt xuống cự tuyệt nói.

Nhóm nữ sinh sững lại một lúc, mới lộ ra vẻ quan tâm hỏi: "Thầy Lâm, thầy có chuyện gì vậy? Thầy không thoải mái sao?"
Anh từ trước đến nay đều dùng nụ cười để luyện Thái Cực Quyền, không nói tới đây đều là học trò của anh, tương lai thành tích của anh sẽ phụ thuộc vào bọn họ, nhưng hôm nay anh lại không có ý nghĩ này.

“Ngày hôm qua làm cái gì, đã sớm quên như vậy sao?” Hứa Minh Lâm lộ ra vẻ châm chọc.

Các cô gái sững người trong giây lát, và cảm thấy rằng Hứa Minh Lâm khác với những gì họ biết.

Đột nhiên họ mở to mắt, có lẽ nào con nhỏ hôm qua đã nói với thầy Lâm những gì đã xảy ra ngày hôm qua?
"Thầy Lâm, thầy đang nói cái gì vậy, chúng tôi nghe không hiểu gì cả?"
"Đúng vậy, chúng tôi có lòng muốn tặng quà cho thầy, nhưng sao thầy lại đối xử với chúng tôi như vậy chứ?”
Đám nữ sinh tiếp tục giả ngu, nhưng trong lòng đã hiểu rất rõ.

"Tôi không biết thầy đang nói cái gì, thầy muốn thì đi điều tra đi xem hôm qua là ai tắt máy nước nóng."
Bọn họ biết anh ta đã biết chuyện xảy ra hôm qua, trong lòng càng thêm bất mãn, kiểu bự bội khi bị vạch trần.


"Là con nhỏ đó nói gì đó với thầy sao, nhìn là biết con nhỏ đó cũng chả phải tốt đẹp gì."
Hứa Minh Lâm trong lòng càng cảm thấy cực kì tức giận khi họ đã bị vạch trần rồi mà còn trưng ra cái bộ dạng như thể họ không làm gì sai.

“Các cô đi đi, sau này đừng tới nói chuyện với tôi.” Hứa Minh Lâm lạnh lùng nói.

Đám nữ sinh khi nghe anh nói điều này, họ lập tức nổi giận.

"Hứa Minh Lâm, anh là có ý gì, anh xem anh đi bị con nhỏ đó mê hoặc rồi.

Con đó thì có gì tốt, hay là trên giường nó có gì đặc biệt?"
Hứa Minh Lâm không ngờ rằng bọn họ sẽ nói những điều này, lửa giận trong mắt anh như muốn thiêu cháy tất cả.

Hoắc Minh Vân tối hôm qua không nói gì, cho dù lạnh như vậy, cô cũng không nói lời nào.

Nhưng đám người trước mặt này đang vu oan cho cô, rõ ràng cô ta là hung thủ, nhưng cô ta lại đi vu cáo người khác.

Điều này khiến Hứa Minh Lâm không khỏi tức giận.

Gân xanh trên trán nổi lên kịch liệt, anh túm lấy cổ áo nữ sinh, đây là lần đầu tiên nữ sinh nhìn thấy anh như vậy, lập tức hét lên một tiếng.

Sau đó, cảnh tượng này làm thu hút ánh mắt của một nhóm người và họ bắt đầu xì xầm sau lưng Hứa Minh Lâm.

"Tôi nói cho anh biết, tôi là học sinh của anh, nếu anhdám đánh tôi, tôi sẽ khiếu nại với lãnh đạo của anh."
Lòng ngực Hứa Minh Lâm chập chùng lên xuống, rõ ràng là đang tức giận nhưng sau dường như nhớ ra điều gì đó, anh liền nới lỏng cổ áo của cô ta.

Anh không thể mất việc bây giờ, mẹ anh...!Anh vẫn cần gom tiền cho căn bệnh của mẹ mình.

Dung Khiết nghe thấy tiếng động liền lập tức chạy tới.

Nhìn thấy cảnh này, cô ta mắng Hứa Minh Lâm, "Cậu làm cái gì vậy?"
Khuôn mặt của Hứa Minh Lâm tái mét, sau đó anh rời khỏi phòng học.

Nữ sinh kia cũng bị dọa không nhẹ, đồng thời càng thêm bất mãn đối với Hứa Minh Lâm.

"Anh ta dám làm điều này với tôi vì một người phụ nữ.

Con nhỏ đó thực sự là một con hồ ly tinh, không biết nên cho cô ta loại thuốc gì đây."
Các cô gái đi cùng cô cũng sửng sốt, vội vàng kéo tay áo cô nói nhỏ: "Được rồi, bớt nói một tiếng đi.

Nếu làm ầm ĩ lên, chúng ta nhất định không thể tránh có liên quan”.

Cô nữ sinh cũng hiểu sự thật này, chỉ là nhìn thấy Hứa Minh Lâm bênh vực con nhỏ đó như vậy cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Dung Khiết là người ở gần họ nhất, nên những lời này tự nhiên rơi vào tai cô.

Xem ra đám nữ sinh này đúng là đã làm chuyện gì đó nên Hứa Minh Lâm mới tức giận như vậy.


Có điều, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận như vậy, không phải là anh ta đang thich ai rồi đấy chứ?
Đó sẽ là ai chứ, Hoắc Minh Vân hay là Đỗ Minh Nguyệt.

Nếu là Đỗ Minh Nguyệt, cô sẽ không ngại để giúp anh ta.

“Các người không sao chứ?” Dung Khiết nói với vẻ mặt dịu dàng an ủi.

Nữ sinh đối với Dung Khiết rất tốt, sửa sang lại cổ áo, đáp: "Tôi không sao, anh ta không dám làm gì tôi!"
Dung Khiết thở dài, "Này, thầy Lâm trước đây là người hiền lành như vậy, bây giờ lại đánh học sinh.

Các cô không làm gì quá đáng đấy chứ?"
Nữ sinh kia bĩu môi, "Chúng tôi có thể làm chuyện gì quá đáng chứ, chỉ là dạy dỗ một con nhỏ thôi.

Không ngờ anh ta không những không nhận quà của chúng tôi mà còn muốn đánh tôi”.

“Dạy dỗ một người phụ nữ?” Dung Khiết che môi, “Ai?”
"Là người phụ nữ cả ngày ở cùng với thầy Lâm, cô ấy tên gì..." Cô ấy suy nghĩ một chút, "Hoắc Minh Vân!"
Dung Khiết không nghe ra cái tên muốn nghe, trong lòng không khỏi có chút mất mác.

"Hừ, vậy thì cô sơ suất quá rồi.

Làm sao để thầy Lâm nhìn thấy được? Lần sau làm chuyện gì nhớ cẩn thận."
Khi người phụ nữ bên cạnh nữ sinh nghe Dung Khiết nói như vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng nữ sinh kia lại không cảm thấy vậy, còn coi cô như bạn tri kỉ.

"Cô nói có lý, lần sau chúng tôi làm chuyện gì cũng phải cẩn thận hơn, nhưng hôm nay không thấy người phụ nữ đó tới.

Không phải sợ rồi chứ?"
Dung Khiết khẽ cười, "Ai biết được!"
Vì vấn đề của ngày hôm nay, Hứa Minh Lâm đã được gọi lên để trình bày.

“Anhlà giáo viên, sao có thể làm ra chuyện như vậy mà đánh học sinh nơi công cộng.” Lãnh đạo tức giận mặt mày đều tím tái.


Hứa Minh Lâm cụp mắt xuống, "Là bọn họ có lỗi trước."
"Cho dù là như vậy, anh cũng không thể đánh bọn họ.

Mặc kệ là như thế nào, lần này người sai vẫn là anh, anh sẽ bị trừ tiền thưởng”.

Hứa Minh Vân có chút không phục, nhưng lại bị lãnh đạo trừng mắt, "Đừng nói nữa.

Ta đây xem như là nhẹ rồi.

Vì cấp trên đã biết chuyện này, cho nên tôi không thể biện minh mà không trừng phạt anh."
Hứa Minh Lâm cũng biết ông ta khó xử lý nên đành nuốt lời.

Nếu như thực sự không được hay là làm thêm một vài công việc đi!
Lâm Hoàng Phong lại bị Đỗ Minh Nguyệt đuổi vào phòng làm việc, không cho một chút thương lượng nào.

Đêm đó, Lâm Hoàng Phong đã tắm nước lạnh, chăn bông không được che phủ, vì để diễn xuất thì nên làm chân thực một tí mới được.

Ai biết được rằng vào ngày hôm sau, Lâm Hoàng Phong vẫn trông như một người bình thường, vẫn sống và khỏe mạnh.

Thanh Vy biết anh đang làm những việc này, không khỏi che miệng cười.

"Ba, sức khỏe của ba quá tốt!"
Lâm Hoàng Phong có chút tự hào, "Đương nhiên..."
"Đó là một ý kiến ​​hay? Vì ba ba sức khỏe tốt như vậy, Sao ba không ngủ trong phòng làm việc thử?" Thanh Vy nhún vai..


Bình luận

Truyện đang đọc