Đỗ Minh Nguyệt gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, anh ta căn bản không cần báo cáo điều này với cô.
Nhưng vẫn nói một câu: “Đi đường cẩn thận"
Chính là bởi một câu này, làm cho tâm trạng của Lâm Hoàng Phong phá lệ tốt lên.
Tiêu Hồng Quang từ giương chiếu hậu thấy cậu chủ của anh khóe môi giương giương, trong lòng nghĩ, cậu chủ bọn họ cũng thật ngạo kiều.
Chiều tối, Lâm Hoàng Phong đúng hẹn đi tới Hoàng Quan.
Nơi này người tới không phải có quyền thế thì cũng là tai to mặt lớn, chủ tịch Trần Quân của Bắc Thâm sắp xếp gặp mặt ở trong này.
Chỉ sợ cũng không có ý gì tốt.
Đi vào chỗ ghế lô, Trần Quân nhìn thấy liền bật người đứng dậy
“Cậu chủ Phong, cuối cùng ngài cũng đến."
Lâm Hoàng Phong thản nhiên cười cười, không nói lời nào
“Đến đến đến, Cậu chủ Phong mau ngồi, còn không mau rót rượu cho cậu chủ Phong.” Trần Quân nháy mắt bảo cô gái bên cạnh
Cô gái kia nhận được tín hiệu, lập tức đứng dậy cầm bình rượu rót cho Lâm Hoàng Phong
Lâm Hoàng Phong nhìn thoáng qua chén rượu, đột nhiên cúi đầu nở nụ cười
“Tổng giám đốc Quân, anh làm cái gì vậy, không phải chúng ta đến nói chuyện hợp tác sao? Tôi thích thẳng thắn một chút"
Anh vừa nói vừa mỉm cười, nhưng không đáy mắt chẳng có chút độ ấm
Trần Quân nghe anh nói như vậy, không những không tức giận, ngược lại còn phá lên cười.
“Cậu chủ Phong nói rất đúng, nhưng mà không biết cậu chủ Phong có ý tưởng gì đối với việc hợp tác lần này không?"
“Ý tưởng đương nhiên là có, nhưng mà tôi có một yêu cầu.” Lâm Hoàng Phong đột nhiên thu hồi nụ cười, nhìn thẳng vào mắt hắn
Trước kia sớm nghe nói tên Lâm Hoàng Phong này khó đối phó, hiện tại xem ra đúng là như thế.
“Yêu cầu? Đừng nói là một cái yêu cầu, cho dù là mấy trăm cái, tôi cũng nhất định sẽ tận sức đáp ứng.” Trần Quân nở nụ cười nịnh nọt.
Một lời đã định, không để cho anh nuốt lời được
Nghe anh ta nói như vậy, Lâm Hoàng Phong cầm lấy chén rượu quơ quơ.
“Tôi nhớ không nhầm thì Quý Ngọc Hà là nghệ sĩ của công ty các người, tôi muốn cô ta cút khỏi ngành giải trí này."
Vẻ mặt rạng rỡ trên mặt Trần Quân nháy mắt ngưng đọng “Quý Ngọc Hà? Cậu chủ Phong, ngài chẳng lẽ không biết Quý Ngọc Hà có thể mang cho công ty chúng tôi bao nhiêu tiền lời sao? Nếu chỉ một câu nói của ngài bảo cô ấy cút liền cút, bên chúng tôi cũng chẳng biết giải thích sao!"
Lâm Hoàng Phong đương nhiên biết Trần Quân là một con cáo già, không dễ dàng nhanh như vậy liền đồng ý.
“Tôi đương nhiên sẽ không làm cho quý công ty tổn thất vô ích, tổn thất bao nhiêu đều do tập đoàn Lâm Thị phụ trách!” Lâm Hoàng Phong hơi hơi nhíu nhíu mi mắt
Trần Quân nghe xong câu này, nụ cười càng thêm chân thật: “Ây da, cậu chủ Phong, không cần phiền phức như vậy đâu, chỉ cần có thể hợp tác lâu dài với công ty, yêu cầu này tôi nhất định sẽ đáp ứng."
Hợp tác lâu dài với Lâm Thị, đương nhiên vượt xa với chút tiền tài Quý Ngọc Hà mang lại.
Con người Trần Quân này, cũng có đầu óc
“Tổng giám đốc Quân quả nhiên là thương nhân giỏi, hy vọng sau này hợp tác vui vẻ.” Lâm Hoàng Phong hơi hơi nâng ly rượu giơ đến
Trần Quân vừa nghe, lập tức vui vẻ ra mặt, như này là đáp ứng hợp tác rồi?
Lúc trước cho dù dùng thủ đoạn nào cũng không làm cho Lâm Hoàng Phong đáp ứng hợp tác, lần này tự nhiên còn nhận được “miếng bánh ngọt “lớn, không vui vẻ mới là lạ.
Trần Quân cũng cầm lấy một cái chén, hơi hơi nâng nâng, cười nói: “Hợp tác vui vẻ."
Sau đó hai người liền uống một hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly.
Lâm Hoàng Phong uống xong, liền buông chén rượu xuống, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Lúc này Trần Quân lại gọi lại anh: “Cậu chủ Phong, ngài trở về sớm như vậy làm gì, còn không bằng ở trong này vui vẻ một chút, tôi nghe nói rất nhiều cô gái xinh đẹp đều ở trong này."
Lâm Hoàng Phong không xoay người lại, âm thanh chuyển sang lạnh lùng: “Không cần, tổng giám đốc Quân tự mình chậm rãi hưởng thụ đi, có điều đừng quên giao hẹn của chúng ta."
Trần Quân có chút tò mò, rốt cuộc Quý Ngọc Hà kia làm ra chuyện gì mà khiến anh tức giận đến vậy, không tiếc lợi dụng việc bọn họ hợp tác mà đuổi Quý Ngọc Hà đi.
“Nếu không phiền cho tôi hỏi một câu, Quý Ngọc Hà làm gì sai mà ngài tức giận như vậy? Trần Quân vẫn là nhịn không được nói ra miệng
Lâm Hoàng Phong như có như không xoa xoa chiếc nhẫn bên bàn tay trái, có chút lạnh, giống biểu cảm anh lúc này.
“Động vào người không nên động, thì phải trả giá."
Trần Quân nhìn theo bóng dáng anh rời đi, hơi hơi nhích lại về phía sau “À, anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân."
Sau khi rời đi một lúc, Tiêu Hồng Quang qua mặt kính nhìn thoáng qua Lâm Hoàng Phong.
Anh từ từ nhắm hai mắt, tựa hồ là đáng nghỉ ngơi.
Tiêu Hồng Quang rối rắm nửa ngày, cuối cùng không nhịn được mà hỏi “Cậu chủ, ngài bắt Quý Ngọc Hà rời khỏi giới giải trí, là muốn báo thù cho mợ chủ sao?"
Lâm Hoàng Phong nghe xong, một lúc sau mới mở mắt, lộ lên cặp mắt lạnh lùng sắc bén như mãnh thú.
“Anh cảm thấy như vậy, thì là như vậy đi."
Nói xong câu đó, anh lại nhắm mắt lại
Tiêu Hồng Quang nghĩ thầm rằng, cái này xem như thừa nhận nhỉ.
Lần trước không biết ai còn nói muốn cho mợ chủ rèn luyện một chút, kết quả lần này mới trúng một cái tát liền đau lòng.
Ai, quả nhiên lời nói của đàn ông là không đáng tin cậy.
Lâm Hoàng Phong cũng không biết trong lòng Tiêu Hồng Quang suy nghĩ cái gì.
Sau khi tới biệt thự, Tiêu Hồng Quang lúc này mới lái xe rời đi.
Về tới biệt thự, Lâm Hoàng Phong cảm thấy có chút nóng, hơi hơi kéo kéo cà vạt
Má Ngô nhìn thấy Lâm Hoàng Phong đã về, lập tức đứng dậy bước qua đón.
“Cậu chủ, cậu về rồi."
Lâm Hoàng Phong gật gật đầu, sau đó hỏi: “Mợ chủ đâu?"
“Mợ chủ ăn cơm xong liền lên lầu nghỉ ngơi rồi, đã được một lúc, chắc lúc này đã ngủ rồi."
“Tôi biết rồi."
Nói xong câu đó, Lâm Hoàng Phong liền đi lên lầu.
Mở cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy một cô gái im lặng ngủ say.
Nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của cô, Lâm Hoàng Phong trong lòng có chút xao động
Anh cúi người, nhẹ nhàng chạm vào môi cô, nhưng tựa như là thuốc phiện, làm cho anh càng muốn nhiều hơn nữa
Đỗ Minh Nguyệt chỉ thấy hô hấp không thoải mái, vừa mở mắt ra liền thấy Lâm Hoàng Phong đang dựa người vào cô
“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt..."
Như là một tiếng thì thào bình thường, lại không ngừng kêu tên của cô
Đỗ Minh Nguyệt cảm nhận được tay hắn càng ngày càng không an phận, cô dùng sức đẩy tay anh ra, hơi hơi thở mạnh.
""Không...!Đừng...!Lâm Hoàng Phong, tôi đến đây là...!"
Như là một chậu nước lạnh buốt giá đổ xuống, đem lý trí Lâm Hoàng Phong kéo lại.
Nhìn xuống Đỗ Minh Nguyệt dưới thân, quần áo xộc xệch, vai bán lộ, đôi môi vừa được yêu thương nhiễm đỏ càng thêm mê người
Anh hít nhẹ một hơi, sau đó xoay người vào phòng tắm,
Đỗ Minh Nguyệt mơ mơ màng màng lúc này mới nhớ tới vừa mới xảy ra chuyện gì, vội vàng lấy chăn đem toàn thân quấn lại một bó.
Nửa giờ sau, Lâm Hoàng Phong mới từ phòng tắm đi ra.
Sau đó lập tức tiến vào ổ chăn, ôm chặt Đỗ Minh Nguyệt vào lồng ngực.
“Ngủ đi, hôm nay là tôi sơ ý, xin lỗi."
Đỗ Minh Nguyệt không nghĩ tới người này sẽ giải thích với cô, không biết vì cái gì, trong lòng đột nhiên như có một dòng nước ấm chảy qua.
Cô nhẹ giọng ừ một câu, sau đó liền an tâm nhắm hai mắt lại.
Cô biết, Lâm Hoàng Phong từ trước đến nay nói được thì làm được.
Nhưng mà, cô lại không biết, cô đối với Lâm Hoàng Phong, trước giờ đều là ngoại lệ.
Cho nên lúc cô say ngủ, Lâm Hoàng Phong không nhịn được xuống hôn vào chiếc cổ trắng nõn của cô, tạo một dấu đỏ thật to..