LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Đỗ Minh Nguyệt hiểu ý tốt của bà ấy, nhưng cũng không chịu nổi truy hỏi như vậy, vội vàng làm nũng hỏi: “Má Ngô, má đừng hỏi nữa, thật sự là do cháu không cẩn thận bị quẹt trúng, lần sau con nhất định sẽ chú ý.

Cháu đói bụng quá, khi nào mới ăn trưa vậy?”
Gương mặt trắng nõn của cô hiện lên một tia giảo hoạt, là bộ dạng thiếu nữ hoạt bát, khiến người ta không thể oán trách được.

Tất nhiên má Ngô cũng bị bộ dạng hoạt bát này của cô tước vũ khí, bất đắc dĩ nói: “Còn phải chờ chút nữa, một lát nữa cậu chủ mới về.


Lâm Hoàng Phong sắp trở về?
Nghe được tin tức này, khuôn mặt nhỏ của Đỗ Minh Nguyệt lập tức ủ rũ, cả người giống như quả bóng da bị xì hơi.

Má Ngô nhìn thấy bộ dạng này của cô, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Mợ chủ sao vậy, cô như thế này là không muốn nhìn thấy cậu chủ sao?”
Sao Đỗ Minh Nguyệt dám nói vậy chứ, lắc đầu, cười một cách cứng ngắc: “Sao có thể vậy được.

Má Ngô, cháu chỉ nghĩ là sao muộn như vậy rồi mà anh ấy còn chưa về, là cháu quá muốn gặp anh ấy thôi.


Nghe cô nói như vậy, má Ngô không nghi ngờ gì, lập tức vui vẻ ra mặt.


“Ôi, như vậy mới đúng, như vậy mới đúng chứ.


“…”
Lúc Lâm Hoàng Phong trở về, Đỗ Minh Nguyệt đã than đói rất nhiều lần, kết quả má Ngô nói nhất định phải chờ Lâm Hoàng Phong về mới được.

Đỗ Minh Nguyệt đành phải ghé vào ghế sô pha, thấp giọng lên án Lâm Hoàng Phong làm việc ác.

“Không cho tôi gặp mẹ tôi, còn không cho tôi ăn cơm, đối xử với tôi như vậy, không sợ tôi báo cảnh sát bắt anh sao? Lâm Hoàng Phong chết tiệt.

Lâm Hoàng Phong thối tha.


Đang lúc chửi mắng hăng say, một giọng nói lạnh lùng từ trên đầu truyền đến.

“Nhanh như vậy đã muốn nguyền rủa tôi chết rồi sao?”
Nghe được giọng nói này, biểu cảm trên mặt Đỗ Minh Nguyệt đông cứng lại, máy móc ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Hoàng Phong đang mặc bộ tây trang.


Trên gương mặt anh tuấn không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng không hiểu sao Đỗ Minh Nguyệt lại cảm giác được một tia sát khí.

Nuốt nước bọt một cái, Đỗ Minh Nguyệt cười gượng vài tiếng, sau đó quay đầu qua chỗ khác, vẻ mặt xót xa.

Sao người đàn ông này đi đứng không phát ra tiếng động gì hết vậy?
Má Ngô đi tới, thấy Lâm Hoàng Phong thì lập tức cười lên.

“Cậu chủ đã về, vừa nãy mợ chủ còn nói rất nhớ cậu đó, một mực đòi phải đợi cậu.


Má Ngô, cháu không có ý đó.

Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt kêu lên, hận không thể tìm một cái hố để chui xuống.

Quả nhiên, một ánh mắt dò xét rơi xuống người cô.

Lâm Hoàng Phong cong môi nhẹ, giọng nói tràn đầy từ tính hỏi: “Là vậy sao? Cô vợ nhỏ của tôi?”
Là cái đầu anh, cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này chút nào.

Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt rên lên, lần này cô không có cách nào gặp người khác rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc