LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Hoàng Uyên thấy cô ta nói như vậy, thu hồi ánh mắt, sau đó theo Đỗ Minh Nguyệt rời đi.

Qua hồi lâu, Đỗ Minh Nguyệt hỏi, “Cô đi đâu? Tôi cùng cô đi một đoạn.”
“Tôi tới phòng huấn luyện!” Hoàng Uyên nhẹ giọng nói.

Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, sau đó cùng Hoàng Uyên tới phòng huấn luyện.

Họ đến phòng huấn luyện đúng lúc Thúy Hân đang hướng dẫn một nhóm người mẫu, Đỗ Minh Nguyệt đứng ở đó, không thể không nói, người phụ nữ này càng ngày càng có mùi vị.

Trước kia tính khí nóng nảy như vậy, bây giờ ngược lại ngày càng thành thục chững chạc, xem ra, ai rồi cũng phải trưởng thành.

Thúy Hân thấy hai người Đỗ Minh Nguyệt, khẽ gật đầu, sau đó đi ra ngoài.

“Sao hai người lại tới đây?”
Nói xong, ánh mắt cô ấy rơi vào người Hoàng Uyên, tựa hồ đang tìm tòi nghiên cứu.

“Trên đường gặp cô ấy, cho nên đi cùng cô ấy tới đây, cậu đừng có ức hiếp người ta đi.” Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày.

Thúy Hân tiến lên một bước, ôm lấy bờ vai cô, “Cậu nghĩ cái gì vậy, tớ ức hiếp cô ấy không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Đỗ Minh Nguyệt phì cười một tiếng, “Thật đúng là người giống như tính cách.”
Tuy nhiên, điều mà Thúy Hân quan tâm hơn cả đây là vết thương trên miệng Đỗ Minh Nguyệt, cô ấy không ngốc, tự nhiên biết vết thương này làm sao mà có.

“Xem ra cuộc sống của thư ký Đỗ thật là dễ chịu, chủ tịch Phong lại như vậy hóa mãnh thú, nhìn một chút vết thương này...” Thúy Hân nâng cằm cô lên.


Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt, giơ tay lên đánh vào người cô ấy, “Cậu có biết cậu trông như thế nào không? Thật giống như một nữ lưu manh, thật không biết tại sao Trịnh Dương lại có thể chịu được cậu.”
“Anh ấy dám không chịu đựng tớ.”
“Được rồi, tớ phải đi làm, đừng có ức hiếp người ta nha.”
“Biết rồi!” Thúy Hân mặt không nhịn được phất phất tay.

Hoàng Uyên đứng ở một bên, nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, không nhịn được có chút hâm mộ.

Tình bằng hữu, thật chân thành.

Cô ấy cũng muốn có bạn bè thân cận như vậy, nhưng mà, đó thật giống như một loại ước mơ xa xỉ.

Đỗ Minh Nguyệt đi tới phòng làm việc, sau vẫn ở trên tầng, căn bản là không biết những nhân viên ở dưới đã truyền tai nhau những điều gì.

Thấy Tiêu Hồng Quang, Đỗ Minh Nguyệt lại nhớ tới một màn ngày hôm qua, không kiềm được muốn trêu ghẹo anh ta một chút.

“Nghe anh Phong nói, anh đang để ý đến Hoàng Uyên?”
Nhắc tới Hoàng Uyên, trợ lý Tiêu, một người luôn luôn nghiêm túc trong công việc không khỏi bối rối.

“A.

Tôi chính là để ý một chút cuộc sống thường ngày, cô ấy chỉ có một mình, sợ sống không quen.”
“Anh gấp như vậy giải thích làm gì, tôi đâu có ý gì đâu.” Đỗ Minh Nguyệt cười phá lên.


Tiêu Hồng Quang lúc này mới biết là Đỗ Minh Nguyệt cố ý trêu ghẹo mình, liền ho khan một tiếng, sau đó điều chỉnh thần sắc.

“Cô Đỗ, nếu cô còn tiếp tục trêu trọc tôi như vậy, tôi sẽ báo cáo với chủ tịch Phong.”
“Haha!” Đỗ Minh Nguyệt bật cười, “Anh muốn báo cả những chuyện nhỏ nhặt như thế này, anh nghĩ Hoàng Phong sẽ đứng về phía tôi hay phía anh?”
Đương nhiên là giúp cô, chủ tịch Phong chính là kẻ thấy sắc quên bạn, anh ta sớm đã biết.

“Cô Đỗ, đừng trêu trọc tôi nữa.” Tiêu Hồng Quang có chút không biết phải làm sao.

“Vậy anh nói cho tôi, đối với Hoàng Uyên anh có cảm giác gì, nói không chừng, tôi còn có thể giúp đỡ anh.” Đỗ Minh Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, cười nhìn anh ta nói.

Tiêu Hồng Quang có chút cảm động, “Cô thật sự muốn giúp tôi sao?”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, “Đương nhiên, không tin thì không cần nói.”
"Tôi muốn bảo vệ cô ấy!"
Người con gái đó, khiến trái tim anh ta rung động, khiến ham muốn bảo vệ cô ấy trong anh ta trỗi dậy, cô ấy quá mỏng manh.

“Có cảm giác muốn che chở, cho nên anh rất thích cô ấy.”
Đỗ Minh Nguyệt sờ cằm.

Trợ lý Tiêu không biết phải diễn đạt như thế nào, nên chỉ có thể qua loa đồng ý.

“Tôi giúp anh đi hỏi Hoàng Uyên một chút, xem cô ấy đối với anh có cảm giác gì?”

Tiêu Hồng Quang gật đầu một cái, nội tâm còn có chút mong đợi.

Sau khi quyết định xong, Đỗ Minh Nguyệt nghĩ rằng nếu tương lai còn gặp Hoàng Uyên, còn có thể nói lời khách sáo với cô ấy.

Bất quá, đã lâu không gặp, thật sự là tưởng trở thành bà mối, quả thật là nản lòng.

Đến giờ ăn trưa, Dư Hồng Thu đột nhiên vội vàng chạy tới!
“Cậu đừng đi xuống, ăn ở trên này đi.”
Đỗ Minh Nguyệt có chút nghi ngờ hỏi, “Tại sao?”
Dư Hồng Thu không giỏi nhất là nói dối, đôi mắt của cô ấy đảo quanh, suy nghĩ rất lâu nhưng không thể nghĩ ra lý do nào.

Bộ dáng này làm cho Đỗ Minh Nguyệt nổi lên nghi ngờ, cô gái này, ít có khả năng che giấu cảm xúc của mình, bây giờ đang thể hiện tất cả mọi thứ trên khuôn mặt của cô ấy!
Nghĩ đến phía dưới hẳn có chuyện gì xảy ra, để bảo vệ mình, lúc này mới vội vàng chạy lên đây.

Nhưng mà, càng làm như vậy, càng khiến cô trở lên tò mò, muốn xuống dưới một chút, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Tại sao lại ăn ở phía trên, chúng ta đi xuống dưới đi.” Đỗ Minh Nguyệt cười mặt đầy ôn nhu.

Dư Hồng Thu há miệng một cái, rốt cuộc cũng chỉ có thể đi theo phía sau cô.

Vừa đi xuống cầu thang, quả nhiên nghe được một vài lời nói bóng gió.

“Cô nghe nói gì chưa? Thư kí Đỗ với chủ tịch Phong hình như có gian tình với nhau.”
“Thật hay giả? Cô nghe ai nói?”
“Cần gì nghe ai, sáng sớm nay cô không nhìn vết hằn trên cổ thư ký Đỗ sao? Chính là tối hôm qua cùng chủ tịch Phong ở chung một chỗ, nếu không, làm sao lại có vận may lớn như vậy, được làm thư ký của chủ tịch.”
Đỗ Minh Nguyệt ở một bên lắng nghe, Dư Hồng Thu thấy cô không nói lời nào, trong lòng lại càng gấp gáp.


Đồng thời sợ hai người kia càng nói càng quá đáng, cuối cùng vội vàng tiến lên nói, “Rảnh rỗi như vậy, không có việc gì làm sao?”
Hai người kia quay đầu, thấy Đỗ Minh Nguyệt ở bên, lập tức đổi sắc mặt, sau đó vội vàng rời đi.

Dư Hồng Thu sợ Đỗ Minh Nguyệt suy nghĩ nhiều, vội vàng quay đầu lại, "Đừng nghe bọn họ nói nhảm."
Đỗ Minh Nguyệt hai tay ôm ngực, cười tự nhiên, rõ ràng không phải vì thế mà tức giận!
“Tớ tức giận làm gì? Họ nói đều là sự thật, tớ chính là dùng cách ngủ với Lâm Hoàng Phong, mới có thể lên làm chức thư ký này.”
Dư Hồng Thu, “...”
Bạn tôi ơi, mặc dù là sự thật, nhưng cậu có thể nhỏ giọng một chút không?
Nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Dư Hồng Thu, Đỗ Minh Nguyệt khoác lên cánh tay cô ấy, “Được rồi, đừng vì mấy người không cần thiết mà tức giận, chúng ta đi ăn đi!”
Sự thật chứng minh, hai người bọn họ đã đánh giá quá thấp sự lan truyền của lời đồn.

Từ ngủ với Lâm Hoàng Phong, lại đến việc làm tiểu tam, phá hoại hạnh phúc gia đình Lâm Hoàng Phong, câu chuyện diễn ra như một vở cung đấu ngày xưa.

Cô là người trong cuộc, nghe được những lời này, cũng không khỏi vỗ tay khen hay.

Dư Hồng Thu ngược lại rất tức giận, tâm tình từ trước đến nay của cô vẫn như vậy.

“Không được, tớ không nhịn được, Minh Nguyệt, tớ phải đi xé rách miệng những kẻ đó ra.”
“Cậu đi đi, nhớ làm nhanh gọn, sạch sẽ một chút!”
Dư Hồng Thu mở to hai mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt, tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, “Cậu… cậu chẳng lẽ không ngăn tớ?”
Đỗ Minh Nguyệt không ngẩng đầu, “Không ngăn cản, dù sao tớ ngăn cản cũng không được, còn không bằng để cho cậu thoải mái tự mình đi.”
Dư Hồng Thu cảm thấy thật tức giận, giờ phút này còn bị Đỗ Minh Nguyệt trêu trọc.

Nói thế nào đây, người phụ nữ này bây giờ cũng đi theo đạo Phật.

Cô không phải người theo đạo Phật, chẳng qua là Dư Hồng Thu quên mất một người, trong này trừ cô ấy ra, còn có Lâm Hoàng Phong, Lâm Hoàng Phong xuất thủ, có thể so với cô ấy còn nhanh lẹ và ác hơn nhiều..


Bình luận

Truyện đang đọc