LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG


Yến Thanh Nhàn thấy cô nói như vậy, cũng không nói gì nữa, ôm lấy đứa bé.

Sau đó Lâm Hoàng Phong cũng đi tới.

Thấy Lâm Hoàng Phong, Yến Thanh Nhàn nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cái.

"Hai người cùng nhau trở về?"
Đỗ Minh Nguyệt nghe được tiếng bước chân, liền biết Lâm Hoàng Phong đi theo tới.

"Mẹ không phải nhìn thấy rồi sao?"
Yến Thanh Nhàn sau khi nghe được, lắc đầu một cái: "Con nhỏ này, hỏi có một câu mà đáp khó chịu thế?"
Đỗ Minh Nguyệt le lưỡi một cái, liền vội vàng nói: "Con không có mà!"
Nói xong, liền đi lên phòng!
Bởi vì nguyên nhân Đỗ Minh Nguyệt phải làm việc, Lâm Hoàng Phong liền làm cho cô một căn phòng mới, đặc biệt dành cho cô để họa cụ.

Trở lại trong phòng, Đỗ Minh Nguyệt đem mình nhốt ở trong, Lâm Hoàng Phong thấy cô lại vào đó, khẽ cười lắc đầu một cái.

Người phụ nữ này, một khi nghiêm túc làm việc, cái gì cũng không quản!
Đỗ Minh Nguyệt vẽ xong cũng đã trễ lắm rồi.

Cô vươn vai một cái, sau lưng bỗng có người khoác áo cho cô.

Cô vừa quay đầu, liền thấy Lâm Hoàng Phong đứng ở trong ánh đèn, nhìn giống như thiên thần vậy.

Cô cười mỉm chi, mắt cong thành trăng lưỡi liềm: "Anh vào lúc nào?"
Lâm Hoàng Phong nhéo gương mặt của cô một cái, chỉ cảm thấy cảm giác có chút thích tay, lại hơi dùng sức một ít.


Đỗ Minh Nguyệt nhìn động tác của anh, nhíu mày: "Anh đang làm gì đó?"
Lâm Hoàng Phong cười lên.

Anh cười một tiếng, Đỗ Minh Nguyệt liền cảm thấy người đàn ông trước mắt này, tại sao có thể đẹp mắt như vậy.

Thật ra thì Lâm Hoàng Phong không hay cười.

Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như băng.

Chính bởi vì như vậy, đoán chừng không biết hù chạy bao nhiêu mối đào hoa rồi!
Nếu như cười lên với người ta một cái, đoán chừng đến mặt khẩu thẻ ngân hàng các cô gái cũng sẽ khai ra hết.

Có điều, thân thế của anh như này, cũng không cần làm thế với người khác!
Lâm Hoàng Phong thấy cô nhìn mình ngẩn người, đưa tay búng trán cô một cái: "Nghĩ gì thế? Trông như người mất hồn vậy?"
Đỗ Minh Nguyệt bị đau, trợn mắt nhìn anh một cái, che mình trán nói: "Anh làm gì?"
Lâm Hoàng Phong nhíu mày, ép tới gần cô: "Phải là anh hỏi em mới đúng chứ? Nhìn anh tới ngẩn cả người, trong đầu đang nghĩ cái gì thế?"
Đỗ Minh Nguyệt chép miệng, ánh mắt lơ lửng giữa chừng: "Em không có suy nghĩ gì hết.

Em có thể suy nghĩ gì được?"
Cái bộ dạng này, rõ ràng liền là có tật giật mình, có điều Lâm Hoàng Phong có vẻ như đã thành thói quen, cũng không lật tẩy cô.

"Ừ, ừ, ừ, không suy nghĩ gì!" Lâm Hoàng Phong đưa tay, vén lọn tóc rơi xuống ra sau bên tai cô.

Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt lên, sau đó ngượng ngùng đẩy anh ra.

Lâm Hoàng Phong thấy cô như thế, không kìm được muốn buông lời trêu chọc!
"Bà Phong không nên xấu hổ chứ?"
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong lập tức quay đầu phản bác: "Em không có!"
Cái bộ dạng này, ngược lại có chút không thành thật chút nào.

"Thật không có? Hử?" Âm sau của anh hơi cao lên một chút.

Cái dáng vẻ lưu manh này, Đỗ Minh Nguyệt cũng không biết đã thấy bao nhiêu lần, hơn nữa mỗi lần đều là cô đầu hàng, lần này cũng không ngoại lệ.

"Có, có, có, được chưa? Anh mau tránh ra, em muốn đi ra ngoài!"
Nếu còn ở đây tiếp, sợ rằng không biết sẽ phát sinh cái gì.

Lâm Hoàng Phong nhìn bóng người của Đỗ Minh Nguyệt, cuối cùng cũng triệt được con quỷ tham công tiếc việc này.

Lúc làm việc, cô còn nghiêm túc hơn cả anh nữa.

Anh dĩ nhiên là đau lòng, nên mới xuất hiện ở nơi này.

Mấy đứa nhỏ đang chơi đùa ở lầu dưới, lúc này nghe được tiếng của Thanh Vy và Bảo Phong hai người đang chọc Vũ Thần.


"Vũ Thần, gọi chị đi, gọi chị đi! " Thanh Vy sát lại gần Vũ Thần, trong ánh mắt là vẻ mong đợi!
Bảo Phong đẩy cô bé ra: "Vũ Thần, anh là anh, gọi anh đi!"
Thanh Vy nhìn cậu bé tranh với mình, tức đến nghiến răng!
"Lâm Bảo phong cậu cố ý à? Rõ ràng là tôi tới trước!"
Lâm Bảo Phong giống như là không nghe được vậy, vẫn nhìn Vũ Thần.

Thanh Vy thấy cậu bé coi thường mình, tức giận chống nạnh đứng lên.

Cuối cùng cảm thấy không thể để cho cậu bé được như ý, vì vậy cũng đẩy cậu bé ra.

Kết quả hai người giống như là gà trống háo thắng vậy, tranh giành lẫn nhau!
Vũ Thần nhìn hai người bọn họ, có vẻ như có chút không hiểu, cuối cùng nhìn một chút liền khóc!
Vũ Thần vừa khóc, hai người bọn họ lập tức ngừng lại.

Yến Thanh Nhàn thấy vậy, liền vội vàng tiến lên bế Vũ Thần dỗ dành.

Đỗ Minh Nguyệt xuống, liền thấy hai người đang bày ra dáng vẻ nhận sai!
"Đây là thế nào đây?" Đỗ Minh Nguyệt đi tới dò hỏi.

Thanh Vy cùng Lâm Bảo Phong hai người không nói lời nào, cúi đầu!
Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt nghe được câu chuyện hai đứa bé gây ra từ đầu đến đuôi, bèn nhìn Lâm Hoàng Phong một cái.

Lâm Hoàng Phong bị cô nhìn chằm chằm, không hiểu vì sao bèn nắm eo cô: "Dì, dì không nhìn đủ thì chút nữa lên phòng nhìn tiếp đi!"
Đỗ Minh Nguyệt đánh tay của cậu bé ra, mắng oan cậu bé một câu: "Không ngay thẳng!"
Lâm Hoàng Phong mặt đầy vẻ oan ức, hỏi: "Vậy dì nhìn con làm gì?"
Đỗ Minh Nguyệt ho khan một tiếng, hỏi: "Nhà họ Lâm các người sao lại có sở thích kì lạ như vậy chứ!"
Đỗ Minh Nguyệt nói, là chuyện Vũ Thần gọi ba, rồi bây giờ lại tới Thanh Vy và Lâm Bảo Phong hai người giành nhau.

Lâm Hoàng Phong nhìn hai người bọn họ một cái, đầu của hai đứa bé kia trong nháy mắt hạ thấp xuống.

Anh đi lên nắm đầu vai của Đỗ Minh Nguyệt, mềm mỏng nói: "Đó cũng là vì Vũ Thần đáng yêu mà.


Công lao này của ai chứ? Cũng là của em mà!"
Đỗ Minh Nguyệt biết anh đang lấy lòng cô, bèn trợn mắt nhìn anh một cái, đi theo sau dỗ Vũ Thần.

Lâm Hoàng Phong đi ngang qua hai đứa bé kia, nhìn bọn họ một cái, chính mình cũng không đành lòng, thấp giọng nói: "Mau lên đi!".

Harry Potter fanfic
Hai đứa bé kia nghe được Lâm Hoàng Phong nói như vậy, trợn to hai mắt, sau đó giống như là suy nghĩ ra cái gì, lập tức cười lên.

"Cảm ơn ba!"
Nói xong hai người bọn họ liền rời đi, Đỗ Minh Nguyệt quay đầu, đang muốn hỏi chuyện ở trường, kết quả vừa quay đầu, liền thấy hai người bọn họ đã trốn biến!
Không cần phải nói, hai người này nhất định là do Lâm Hoàng Phong thả đi, trừ khi là anh lên tiếng, hai tên nhóc kia cũng sẽ không chạy nhanh như vậy!
"Anh lại mềm lòng với hai đứa nhỏ!"
Lâm Hoàng Phong giật mình đánh thót một cái, lập tức quay đầu, cười lấy lòng.

"Hai đứa còn nhỏ, hà khắc như vậy làm gì? Hơn nữa, em cũng không phải là mẹ của hai đứa nhỏ hay sao? Không thấy thương tụi nhỏ à!"
"Không đau lòng.

Ba không cứng rắn thì không dạy được con.

Em xem anh đó, có chỗ nào giống người ba nghiêm khắc cứng rắn đâu?"
Lâm Hoàng Phong suy nghĩ một phen, sau đó nghiêm trang nói: "Vậy đổi anh làm mẹ hiền là được rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt bị lời nói này của anh làm cho tức cười, sau đó đưa tay đấm anh một cái: "Mồm miệng mau lẹ.

Nếu để cho con thấy được thì còn ra thể thống gì?"
Lâm Hoàng Phong thấy cô như vậy, cũng biết là cô không tức giận, vội vàng ôm cô: "Anh tin con mình, sau này nhất định sẽ có nhiều chỗ để thể hiện tài năng!".


Bình luận

Truyện đang đọc