LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Đỗ Minh Nguyệt quay về công ty, lúc cô đợi thang máy thì gặp Trần Như Ngọc.

Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt hơi không vui, không muốn gặp mặt cô ta vì vậy cô đi chậm lại.

Có điều người phụ nữ kia đã thấy cô, cô ta cũng nhận ra Đỗ Minh Nguyệt chính là người đối đầu lại mình ở phòng làm việc Lâm Hoàng Phong khi trước.

Cô ta cười một tiếng hết sức lạnh nhạt: "Sao vậy, bây giờ mới biết sợ tôi à?"
Đỗ Minh Nguyệt ngạc nhiên, cô thầm nghĩ ai sợ cô ta chứ, vì thế cô cũng bước đến gần.

Sau khi hai người đối diện với nhau, Trần Như Ngọc nhìn thoáng qua thẻ tên của cô, Đỗ Minh Nguyệt!
Trần Như Ngọc nói: "Tôi khuyên những nhân viên nho nhỏ kiểu như cô tốt nhất là nên bớt suy nghĩ lại đi, có một vài người cô không nên đụng vào đâu!"
Cô ta nói một vài người, chắc là Lâm Hoàng Phong rồi.

Cái điệu bộ cảnh cáo này của Trần Như Ngọc như đang công khai chủ quyền vậy.

Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt hơi buồn bực, vì thế cô nói: "Đúng thế, Tổng giám đốc Lâm cũng còn có một người vợ đấy, sao tôi dám nghĩ đến những chuyện khác chứ."
Trần Như Ngọc mới nghe Đỗ Minh Nguyệt nhắc đến vợ anh thì sắc mặt lập tức trở nên xấu xí.

Hôm qua dấu vết trên cổ anh hết sức rõ ràng, hệt như đang gây sự với cô ta vậy.

"Vợ à? Dù là vợ thì sao, chỉ cần là thứ thuộc về tôi thì tôi sẽ cướp về!"
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ trong lòng cô ta lại có loại suy nghĩ như thế, đã biết Lâm Hoàng Phong có gia đình rồi mà vẫn muốn phá hoại.


Những người như thế đúng là quá thất đức, Đỗ Minh Nguyệt càng mất đi thiện cảm với cô ta.

Thang máy vừa đến, Đỗ Minh Nguyệt và Trần Như Ngọc cùng đi vào.

Hai người không ai nói với nhau một câu nào.

Sau khi về bộ phận của mình, Đỗ Minh Nguyệt còn chưa kịp vào thì đã có một bóng người nhào tới.

Dư Hồng Thu nuốt một ngụm nước bọt chỉ ra ban công: "Thúy Hân, làm trợ lý của Thúy Hân thật sự là một chuyện đáng sợ, hôm nay tớ chạy tới mức chân muốn lìa khỏi người luôn rồi, may mà cậu về đó!"
Thúy Hân đã quay lại, dạo này cô ấy có tham gia một cuộc thi tuyển chọn người mẫu ở Paris, nghe nói cũng khá được yêu thích.

Các giám khảo đều khen cô ấy hết mực.

Lần này Thúy Hân trở về rất vội vàng, không hề có chút tin tức nào cả.

Đỗ Minh Nguyệt vỗ vỗ bả vai Dư Hồng Thu nói: "Không sao rồi, không sao rồi!"
Cô biết tính của Thúy Hân, chắc chắn cô ấy lại giao toàn việc khổ cực cho Dư Hồng Thu làm.

Lúc này, cửa ban công được mở ra, Thúy Hân đang mặc quần dài, phong cách rất khác lúc trước.

Đỗ Minh Nguyệt thấy hơi không quen, Thúy Hân phát hiện Đỗ Minh Nguyệt thì phất tay: "Đã lâu không gặp!"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, cũng nói với cô ấy: "Đúng thế, lâu rồi không gặp."
Đột nhiên chị Cảnh chạy đến, thấy Thúy Hân đứng ở đây thì lập tức tức giận: "Bà nội của tôi ơi, em có biết em lén bỏ về đây bên kia lo lắng tới mức nào không?"
Lén chạy về sao? Chuyện này đúng là không giống với thái độ làm việc của Thúy Hân.

Thúy Hân nhún vai nói: "Em hết cách rồi, người bên đó dong dài quá.

Dù sao thì em cũng muốn về, về sớm một chút lại tốt!"
Chị Cảnh bị cô ấy chọc tức, lập tức kéo tay cô ấy ra ngoài: "Em qua đây cho chị, hôm nay chị không dạy dỗ em lại thì không được!"
Thúy Hân bị chị Cảnh kéo đi, hai người này cũng kỳ lạ thật.

Nhưng sao Thúy Hân vừa về đã tìm đến Trình Tuấn Dương rồi, hai người này không có quan hệ gì chứ?
Đỗ Minh Nguyệt và Dư Hồng Thu nhìn nhau, cả hai dường như nhìn thấu được suy nghĩ của đối phương.

Trình Tuấn Dương đi ra, thấy hai người các cô thì khựng lại.

"Này, hai người các cô, ai đi công tác với tôi!"
Dư Hồng Thu nghe thế thì lập tức từ chối không hề do dự: "Để Minh Nguyệt đi đi à, năng lực của Minh Nguyệt tốt hơn em, em cảm thấy rất thích hợp ạ!"
Trình Tuấn Dương nghe thế, nhìn Đỗ Minh Nguyệt một hồi rồi quyết định: "Được, vậy Minh Nguyệt đi với tôi!"
Anh ta nói xong thì vội vàng rời đi.


Đỗ Minh Nguyệt nhìn Dư Hồng Thu, cười dịu dàng: "Cậu bán tớ như thế à?"
Dư Hồng Thu biết mình đuối lý nên lập tức đầu hàng: "Tớ sai rồi.

Nhưng cậu không biết đâu, nếu cậu bảo tớ ở chung với tên ma quỷ đó tớ chắc chắn sẽ phát điên đó."
Đỗ Minh Nguyệt hít một hơi dài: "Đi thôi!"
Dư Hồng Thu nghe thế thì vui vẻ ôm lấy cô: "Ôi, tớ biết cậu tốt nhất mà!"
Đỗ Minh Nguyệt nói chuyện này với Lâm Hoàng Phong, Lâm Hoàng Phong hơi bất mãn: "Sao lại bảo em đi công tác chứ, lại còn chỉ mình em với Trình Tuấn Dương nữa?"
Đỗ Minh Nguyệt ngừng động tác thu dọn đồ đạc lại, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ là không sao đâu mà!"
Lâm Hoàng Phong ném quyển sách trong tay sang một bên, đứng dậy ôm cô vào lòng.

"Không được, anh không cho em đi!" Giọng nói buồn bực của anh như đang làm nũng với cô vậy.

Đỗ Minh Nguyệt thấy anh như thế thì mỉm cười: "Cũng đâu phải là em đi luôn đâu, chỉ có bốn ngày thôi.

Hơn nữa quản lý Trình cũng bảo đây là một cơ hội rèn luyện rất tốt!"
Lâm Hoàng Phong không nói lời nào nhưng vẫn ôm chặt lấy cô khiến Đỗ Minh Nguyệt hơi mềm lòng.

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Không thì hôm nay em đền cho anh một chút nhé!"
Giọng nói của cô rất nhỏ nhưng Lâm Hoàng Phong vẫn nghe thấy.

Anh bế Đỗ Minh Nguyệt lên, nhếch miệng cười: "Em tự nói đó nhé!"
Đỗ Minh Nguyệt thấy anh như thế thì trong lòng có cảm giác bị lừa gạt.

Ngày đi công tác, Dư Hồng Thu nhìn cô với vẻ mặt như đưa đám, hệt như cô sắp đi chịu chết vậy.

Dù sao thì Trình Tuấn Dương vẫn là một cấp trên tốt, anh đã cho cô rất nhiều cơ hội để cô học tập.

Đối với Trình Tuấn Dương, Đỗ Minh Nguyệt là một cô học sinh ham học, từ trước đến nay có người thầy nào không thích học sinh như thế đâu, vì thế nên anh ta mới cho các cô cơ hội.


Nơi lần này bọn họ đi công tác là New York.

Đỗ Minh Nguyệt vẫn còn cảm thấy sợ hãi với nơi đây.

Dù sao thì bình thường xem phim Mỹ có cảnh bắn nhau nên cũng khó tránh khỏi bị ám ảnh.

Trình Tuấn Dương đã đặt khách sạn trước, bảo cô ở đây nghỉ ngơi cho tốt, hôm sau đi cùng anh ta bàn chuyện hợp tác.

Nhưng Đỗ Minh Nguyệt bị lệch múi giờ, cô vừa tỉnh ngủ, bây giờ sao mà ngủ lại được chứ.

Lúc này, điện thoại của cô vang lên, cô cầm lên nhìn, là Lâm Hoàng Phong.

"Tới nơi chưa?" Giọng nói của anh rất trầm thấp, như đang nỉ non bên tai cô vậy.

Không hiểu sao Đỗ Minh Nguyệt lại thấy yên tâm trong lòng.

"Em tới rồi, ở đây đang là ban đêm, quản lý Trình bảo em nghỉ ngơi một chút!"
Đỗ Minh Nguyệt nói xong, Lâm Hoàng Phong nhếch môi cười: "Vậy nên bây giờ em không ngủ được sao?"
Đỗ Minh Nguyệt ngồi trên giường, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trả lời: "Đúng thế!"
Tiêu Hồng Quang nhìn bộ dạng dịu dàng của Lâm Hoàng Phong, anh ta cảm thấy mình là một con kỳ đà cản mũi cực kỳ lớn.

Có lẽ anh ta nên im lặng bỏ đi để tâm hồn chó độc thân của mình không bị tổn thương trầm trọng..


Bình luận

Truyện đang đọc