LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Bọn họ hòa vào đám người, điện thoại di động của Đỗ Minh Nguyệt vang lên, Lâm Hoàng Phong nhìn thoáng qua, là của Chu Thành An, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi.

Lâm Hoàng Phong cướp lấy di động của cô: "Alo, tìm vợ tôi có việc gì?"
Chu Thành An cau mày lại: "Lâm Hoàng Phong, vì sao anh lại cầm điện thoại của Minh Nguyệt?"
Đỗ Minh Nguyệt sợ Lâm Hoàng Phong lại nói một vài từ ngữ không thích hợp, muốn cướp điện thoại lại nhưng không được.

Lâm Hoàng Phong thân cao một mét tám bảy, Đỗ Minh Nguyệt chỉ tới mét sáu tám, vốn không giành được, còn bị anh ôm vào trong lòng, không có cách nào động đậy.

"Đây là điện thoại của vợ tôi, sao tôi không thể nghe chứ?"
Chu Thành An thấy anh mở miệng gọi vợ, khép miệng gọi vợ, nói đến vô cùng thân mật thì không khỏi nắm chặt tài liệu trong tay.

"Nguyệt không sao chứ, tin tức là do anh xóa đi à?"
Ngoại trừ Lâm Hoàng Phong, anh không còn nghĩ được ai có quyền lớn thế cả.

"Chu Thành An, chuyện này tôi còn chưa tìm anh tính sổ đâu, may mà Nguyệt không sao, nếu có chuyện gì, tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho anh!" Lâm Hoàng Phong lạnh giọng cảnh cáo.

"Tôi sẽ không để cho cô ấy bị thương!" Chu Thành An kiên định trả lời.

Lâm Hoàng Phong cười khẩy một tiếng: "Nghe nói anh sẽ đính hôn, tốt lắm, tôi và Nguyệt chúc các người hạnh phúc."
Nói xong, Lâm Hoàng Phong liền cúp máy, sau đó liền nhìn thấy hình nên trên điện thoại di động.

Chính là tấm hình Đỗ Thanh Vy chụp, tâm trạng của anh đột nhiên tốt hơn, cong môi cười, bộ dạng vừa vô lại vừa đẹp trai, khiến cho người ta không kháng cự được.

Anh giờ điện thoại lên, cười đến vô cùng vui vẻ: "Em chụp lén anh à?"

Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy ảnh nền màn hình, nháy mắt liền ngẩn người, sau đó nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ban đầu, có điều gương mặt đỏ bừng trên mặt đã bán đứng cô.

"Chụp lén cái gì, đây là Thanh Vy chụp, chẳng qua em chỉ thấy cũng hay hay thôi, anh nhanh trả lại cho em." Đỗ Minh Nguyệt chu môi nói.

Nhìn dáng vẻ này của cô, Lâm Hoàng Phong liền vui vẻ hôn chụt lên môi cô một cái: "Lần này lại buông tha cho em đã."
Sau đó liền nhét lại điện thoại di động vào tay cô.

Trò chơi lần này là hai người ba chân, Đỗ Thanh Vy, Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt cùng buộc chân lại với nhau, sau một tiếng còi, ba người họ liền chạy vội ra ngoài.

Đỗ Minh Nguyệt chạy rất chậm, vận động thì cô am hiểu, nhưng mà trò này cô lại có chút vụng về.

"Hai người chậm một chút." Đỗ Minh Nguyệt thấp giọng nói.

Đỗ Thanh Vy cười: "Mẹ thật là chậm!"
Cuối cùng chính là thua rồi, Đỗ Thanh Vy dường như không quan tâm thắng thua, chỉ cười ha ha.

"Mẹ ơi, mẹ thật ngốc!"
Lâm Hoàng Phong sờ đầu cô bé: "Bé ngoan, sao con lại nói thật thế!"
Đỗ Minh Nguyệt thấy hai cha con kẻ tung người hứng, tức đến mức đá vào bắp chân Lâm Hoàng Phong một cước.

Lâm Hoàng Phong thì cưng chiều nhéo nhéo mặt cô.

Lúc này người phụ nữ mập kia lại xuất hiện: "Chủ tịch Phong, mọi người khát chưa, chỗ tôi có nước đây!"
Lâm Hoàng Phong không liếc cô ta một cái, chỉ cùng Đỗ Minh Nguyệt rời đi.

Đỗ Thanh Vy quay đầu lại, lè lưỡi với cô ta, dùng khẩu hình miệng mắng: "Người xấu!"
Người phụ nữ mập kia tức gần chết nhưng cũng không làm gì được.

Sau đó là cuộc thi tranh tài tiếp sức, đây chính là sở trường của Đỗ Minh Nguyệt, trước kia cô tranh tài chưa từng thua qua.

Cậu nhóc ban nãy và Đỗ Thanh Vy chung vòng, cậu ta khiêu khích nhìn thoáng qua Đỗ Thanh Vy, dùng khẩu hình miệng nói: "Cậu đợi đấy, xem lát nữa thua tớ thế nào!"
Đỗ Thanh Vy hất cằm: "Hừ, ai sợ ai chứ?"
Mẹ của cậu nhóc kia căn bản chạy không lại Đỗ Minh Nguyệt, thế là hai người đã cách nhau một đoạn.

Cậu bé nhìn Đỗ Thanh Vy, đột nhiên dùng sức đuổi theo.

Đường đua còn có một trăm mét, cho nên Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Hoàng Phong đều không biết xảy ra chuyện gì.

Sau đó liền thấy Đỗ Thanh Vy té lăn quay trên đường chạy, chung quanh vang lên tiếng thét chói tai, người đầu tiên chạy đến bên Đỗ Thanh Vy là Từ Lâm.

Từ Lâm không hề nghĩ ngợi, đi lên cho cậu nhóc kia một đấm.

Cậu nhóc kia đại khái cũng ngốc luôn rồi, không ngờ một người ngày thường nhìn yếu đuối thế mà đánh xuống một quyền cũng đau gần chết.


"Mày dám đẩy à, muốn chết phải không?"
Sau đó thêm mấy quả đấm nữa liên tục rơi trên người cậu nhóc kia, ba mẹ của cậu nhóc cũng lập tức chạy tới.

Đỗ Thanh Vy có lẽ cũng bị hù dọa, có điều là bị Từ Lâm hù dọa, cô bé không ngờ Từ Lâm lại đột nhiên trở nên hung hãn như vậy.

Cô bé chịu đựng đau đớn, sợ nếu tiếp tục thì cậu nhóc kia sẽ xảy ra chuyện, vội vàng tiến tới ngăn Từ Lâm.

"Từ Lâm, em làm gì thế, dừng tay cho chị!"
Từ Lâm cuối cùng vẫn nghe lời Đỗ Thanh Vy, lúc này mới trấn định lại.

"Không sao, không sao, chị không sao." Đỗ Thanh Vy dịu dàng an ủi.

Từ Lâm mím môi thành một đường, nhìn cực kỳ quật cường, Đỗ Thanh Vy xoa đầu cậu bé.

"Chị không sao!"
Lúc này Từ Lâm mới quay người nhìn cô bé, nắm đấm cũng dần buông lỏng, nhưng khi rời mắt đến vết thương trên đầu gối của cô bé thì lại làm ra vẻ như muốn giết người.

Đỗ Thanh Vy bất đắc dĩ, lúc nãy cô bé mới an ủi xong, sao giờ lại trở nên nóng nảy rồi.

"Từ Lâm, em còn như thế, chị sẽ tức giận đấy!"
Thấy Đỗ Minh Nguyệt tức giận, cậu bé lập tức biến thành dáng vẻ tủi thân.

"Chị Thanh Vy, chị đừng nóng giận, em biết sai rồi!"
Lúc này người lớn cũng chạy tới, Đỗ Minh Nguyệt tiến đến dò hỏi: "Sao vậy, Thanh Vy, con không sao chứ?".

Ngôn Tình Hài
Đỗ Thanh Vy lắc đầu, cười nói: "Con không sao đâu mẹ!"
"Còn nói không sao, rõ ràng chân bị thương rồi!" Dáng vẻ Từ Lâm như sắp khóc tới nơi rồi.


"Chuyện này là sao?" Đỗ Minh Nguyệt lo lắng hỏi.

Đỗ Thanh Vy nhìn thoáng qua cậu nhóc nằm dưới đất, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Tự con không cẩn thận bị ngã!"
Cậu bé kia ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Thanh Vy, dường như không dám tin.

Thật ra cậu bé đẩy Đỗ Thanh Vy xong thì cũng thấy hối hận, nếu để cho ba biết, nhất định sẽ lại mắng cho cậu bé một trận.

Huống chi vừa rồi cậu còn bị Từ Lâm đấm cho mấy quyền, bây giờ còn đang bị đau.

Từ Lâm ngược lại cũng ngạc nhiên, rõ ràng không phải như vậy, vì sao chị Thanh Vy còn bao che cho cậu ta.

Từ Lâm cảm thấy, bây giờ mình không cảm thấy vui vẻ chút nào.

Lúc này người đàn ông trung niên kia cũng đi tới, nhìn thấy con trai mình bị thương nằm trên đất, vội vàng hỏi: "Con lại sao đây?"
Đứa bé trai kia nhìn thoáng qua Từ Lâm, sau đó cúi đầu: "Là con tự té!"
Người đàn ông trung niên kia liền cười: "Ha ha ha, anh xem đúng là có duyên phận, đều ngã một chỗ, anh thấy đúng không chủ tịch Phong?"
Lâm Hoàng Phong vẫn luôn nhìn cậu bé kia, ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Cậu bé kia bị nhìn thì không dám nói lời nào, trực tiếp đứng lên: "Không chơi nữa, con muốn về."
"Ơ, sao con lại đòi về, chơi chút đã!" Người đàn ông trung niên kia nhìn bóng lưng con trai mình, có chút bất đắc dĩ.

Sau đó các giáo viên cũng đi tới, thấy cảnh này thì lo lắng hỏi: "Có sao không, cô đưa con đến phòng y tế nhé."
Đỗ Thanh Vy gật đầu, ngọt ngào nói: "Cảm ơn cô ạ!".


Bình luận

Truyện đang đọc