LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Người phụ nữ hoàn toàn không biết đứa trẻ là con của Lâm Hoàng Phong, bấy giờ không khỏi cau mày làm ầm lên.

“Đứa nhỏ này, rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả? Con gái cô nói rằng cháu bắt nạt nó, bây giờ hỏi cháu, cháu lại lắc đầu không chịu thừa nhận là thế nào?”
Từ Trân Trân trốn sau lưng mẹ mình, kiêu căng vênh mặt.

Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên sẽ không để cho bất kì ai bắt nạt con gái cô, nghe vậy liền vẫy tay.

“Thanh Vy, con mau lại đây, kể mẹ nghe xem chuyện gì đã xảy ra từ nãy đến giờ vậy?”
Đối phương sửng sốt trong giây lát, chần chừ mở miệng hỏi.

“Hai người quen biết nhau à?”
Đỗ Minh Nguyệt dịu dàng nở nụ cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của đứa trẻ.

“Quên mất, xin tự giới thiệu, đây là con gái tôi, Thanh Vy.”
Người phụ nữ nghe vậy liền kinh ngạc xác nhận lại lần nữa.

“Đây là con gái cô?”
“Đúng vậy.

Chẳng lẽ nhìn chúng tôi không giống nhau sao?”
Đỗ Minh Nguyệt hỏi vặn trở lại.

Người phụ nữ nhanh chóng xua tay, luống cuống nắm tay Từ Trân Trân đang trốn sau lưng dắt ra phía trước.

“Không, ý tôi không phải thế…Trân Trân, mau xin lỗi đi!”
Bấy giờ đến lượt Từ Trân Trân ngây người.

Cô bé làm sao cũng không nghĩ đến chuyện mẹ vậy mà lại bắt mình xin lỗi.

Chẳng phải mẹ là người thương bé nhất ư? Vì sao hôm nay lại không đứng về phía bé mà bênh vực? Huống hồ mẹ lại bắt Từ Trân Trân xin lỗi người mà cô bé ghét nhất, chuyện này càng khiến cô bé cảm thấy uất ức không thôi.

Từ Trân Trân nghe vậy liền bất mãn hỏi ngược lại mẹ mình.

“Con không xin lỗi, tuyệt đối không xin lỗi.


Tại sao con phải tỏ ra áy náy với nó chứ!”
Thế giới người lớn, chưa bao giờ quan tâm đến chuyện đúng sai mà chỉ quan tâm đến lợi ích bản thân.

Người phụ nữ này hiểu rõ, Lâm Hoàng Phong có thể mang đến lợi ích cho chồng mình.

Hiện tại chồng bà đang là thị trưởng, thời điểm này rất cần sự hậu thuẫn.

Nếu như nhận được sự ủng hộ từ Lâm Hoàng Phong, địa vị chồng bà sẽ vững vàng hơn rất nhiều so với thời điểm hiện tại.

Đây chính là lí do mà bà sẽ không suy xét đúng sai, quyết định để cho Từ Trân Trân xin lỗi.

Nhưng đối với sự bất mãn mà con gái dành cho mình, bà đương nhiên sẽ đưa ra câu trả lời nghe có vẻ hợp tình hợp lý nhất.

“Trân Trân, nhất định là do con bắt nạt người ta rồi.”
“Con không có!”
Từ Trân Trân quả quyết không nhận khiến mẹ cô bé bấy giờ cũng tức giận, quát ầm lên.

“Trân Trân!”
Thanh Vy nhìn về phía Từ Trân Trân, cô bé không biết phải nói gì.

Chỉ là đột nhiên cô bé cảm thấy Từ Trân Trân có chút đáng thương.

Lâm Hoàng Phong chứng kiến toàn bộ câu chuyện, khẽ ho một tiếng, chen lời vào.

“Chỉ là trẻ con đùa giỡn với nhau thôi mà, không cần làm to chuyện lên đâu.

Thanh Vy, con sẽ không trách bạn mình đâu, đúng không nào?”
Lời Lâm Hoàng Phong nói ra tuy mang ý giảng hòa nhưng thực chất đang ám chỉ, bảo vệ Thanh Vy.

Mẹ Từ Trân Trân vừa nghe qua đã hiểu, nếu đối phương cho bà bậc thang để leo xuống, bà đương nhiên phải biết ý mà nương theo.

“Đúng, cậu nói đúng lắm!”
Đỗ Minh Nguyệt từ đầu đến cuối không nói thêm bất kì câu nào nhưng ánh mắt đều thể hiện rõ ràng tâm tình.

Đây chính là con gái của cô, tuyệt đối không được động vào!
Hơn nữa, cố hiểu rõ tính tình Thanh Vy.


Tuy rằng ngày thường con bé hơi nghịch ngợm một chút nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện quá đáng như bắt nạt bạn bè.

Thanh Vy bảo bé không có làm, thì chắc chắn không có.

Từ Trân Trân không nghĩ đến chuyện mọi việc sẽ phát triển theo hướng này.

Hiện tại sự chú ý của mọi người đều dành cho Thanh Vy, bé đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.

“Con không nói nữa, mọi người tự xem đi!”
Cô bé gào ầm lên, sau đó xoay người chạy đi.

Thấy con gái mình như vậy, người phụ nữ trong lòng liền cảm thấy áy náy, vội vàng nói.

“Xin phép, tôi phải đi xem con bé làm sao đã!”
Mà ba của Từ Trân Trân chỉ cảm thấy mặt mũi mình đều mất sạch, chỉ có thể gượng gạo đứng nói thêm vài ba câu, sau đó tìm cớ rời đi.

Thanh Vy nhìn theo, cuối cùng xem như hiểu rõ tại sao tính tình Từ Trân Trân lại thành ra như vậy.

Quả nhiên người đáng thương ắt có chỗ đáng trách.

“Thanh Vy, con và cô bé kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt chỉ cần nhìn qua liền biết ngay giữa hai đứa nhỏ sớm đã xảy ra xích mích.

Thanh Vy cũng không có ý định giấu diếm mẹ mình, đem ngọn ngành câu chuyện nói ra.

Đỗ Minh Nguyệt thoáng sửng sốt, hỏi ngay tức thì.

“Ngay từ đầu, sao con không nói chuyện này cho mẹ biết!”
“Con nói cho mẹ biết làm gì.

Từ Trân Trân làm gì đánh thắng con nổi!”
“…”
Đỗ Minh Nguyệt hoàn toàn không biết phải nói gì thêm.


Cô nhớ trước đây Thanh Vy vừa hiểu chuyện lại vừa dịu dàng, bây giờ rốt cuộc là ai dạy dỗ ra thế này? Cô tức giận, nghiêm giọng chỉnh đốn con gái của mình.

“Con còn muốn đánh tiếp sao? Muốn bị phạt lắm à?”
Thanh Vy chớp mắt, gương mặt đều tràn ngập vẻ vô tội.

“Con sẽ không bao giờ chủ động đánh người, trừ phi đối phương gây sự với con trước.”
Đỗ Minh Nguyệt muốn nói tiếp nhưng Lâm Hoàng Phong đã chặn cô bằng cách bế Thanh Vy lên, mở miệng khen ngợi.

“Thanh Vy, con làm đúng lắm.

Nếu có người bắt nạt con, con cứ đánh lại cho ba.

Đừng để cho người khác cảm thấy con dễ bị bắt nạt!”
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy chri thấy đau cả đầu.

“Lâm Hoàng Phong! Có ai dạy con nít giống như anh không hả!”
Lâm Hoàng Phong bật cười ha hả, không trả lời cô.

Sáng hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt nhận được tin Từ Trân Trân bỏ nhà ra đi.

Chuyện này là do Lâm Hoàng Phong nói cho cô biết.

Ba của Từ Trân Trân tìm tới chỗ anh, nài nỉ anh cho mượn người để ông sớm tìm được con gái mình.

Đỗ Minh Nguyệt sau khi nghe xong, đại khái cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Cô lẩm bẩm khẽ lắc đầu.

“Bọn trẻ bây giờ làm sao thế nhỉ? Đụng chuyện một chút liền bỏ nhà ra đi.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì đi, ai bỏ nhà ra đi cơ?”
Thanh Vy chẳng biết từ đâu xuất hiện, nghiêng đầu hỏi cô.

Đỗ Minh Nguyệt đưa mắt nhìn con gái mình, chậm rãi trả lời.

“Đứa nhỏ ngày hôm qua xung đột với con hình như đã bỏ nhà ra đi rồi.

Hiện tại ba mẹ cô bé đang tìm người đến mức sứt đầu mẻ trán.

Con biết đứa nhỏ đó thường hay đi đến đâu không? Nếu biết thì nói mẹ, mẹ sẽ nói lại với hai người kia.”
Thanh Vy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ đành lắc đầu.


“Chuyện này con cũng không biết nữa.

Nhưng con không nghĩ đến chuyện Từ Trân Trân lại nổi loạn, bỏ nhà ra đi.

Đúng là ngầu quá đi!”
Đỗ Minh Nguyệt nghe Thanh Vy nói vậy liền búng trán cô bé.

“Nghĩ linh tinh cái gì đấy? Con dám làm vậy, mẹ nhất định đánh gãy chân con.”
“Hì hì, con không có ngốc giống vậy đâu.

Thế giới bên ngoài làm sao thoải mái bằng ở trong chính ngôi nhà của mình chứ.”
Thanh Vy nhanh chóng nói ra vài câu ngọt ngào lấy lòng mẹ mình, nhưng trong lòng cô vẫn rất quan tâm đến Từ Trân Trân.

Mặc dù ba Từ Trân Trân có quyền có thế nhưng Thanh Vy vẫn cảm thấy đối phương trải qua cuộc sống không quá tốt.

Mẹ thì không hỏi nguyên nhân đã trực tiếp bắt Từ Trân Trân xin lỗi, ba thì từ đầu đến cuối đều giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Nói chính xác hơn, được nuôi dưỡng trong gia đình như vậy đã hình thành nên tính cách hiện tại của Từ Trân Trân.

Tuy rằng đối phương vẫn thường xuyên tìm đến Thanh Vy để gây phiền toái nhưng nghiêm túc mà nói, từ sau lần Thanh Vy dọa sợ Từ Trân Trân thì cô bé đã thôi những hành động quá đáng như ngày trước rất nhiều rồi.

Thanh Vy hiểu rõ, Từ Trân Trân lúc nào cũng chỉ giỏi cậy mạnh ngoài miệng thôi.

Hay là, mình đi tìm đối phương nhỉ? Chẳng may Từ Trân Trân xảy ra chuyện thì làm thế nào bây giờ?
Nói gì thì nói, Từ Trân Trân vẫn là bạn cùng lớp của cô.

Cô giáo dặn, phải biết giúp đỡ bạn bè.

Thanh Vy trong lòng tuy lo lắng nhưng vẫn cố gắng thuyết phục chính mình rằng bản thân đang thực hiện theo lời giáo viên dạy mà thôi.

Đương nhiên, Thanh Vy còn gọi cả Bảo Phong lẫn Từ Lâm đi theo vì cô bé hiểu rõ sức mình có hạn.

Bảo Phong biết chuyện cô bé muốn đi tìm Từ Trân Trân thì không khỏi kinh ngạc, ánh mắt nhìn cô bé như thể đang nhìn thấy quái vật.

“Chị có bị điên không hả? Người ta đối xử với chị như vậy mà chị còn muốn đi tìm?”
“Vậy em quyết định không đi đúng không?”
Thanh Vy mặc kệ Bảo Phong càm ràm, một chân chống lên ghế, chiếc cằm nhỏ nhắn hất ngược lên.

Bảo Phong bĩu môi, chẳng lẽ cậu được quyền từ chối sao?
“Đương nhiên là đi chứ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc