LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Chu Thành An nhìn một màn này, chỉ hy vọng thời gian có thể ngừng lại vào giờ khắc này, ít nhất vào lúc này, cô là của anh ấy.

Nhưng mà anh ấy biết, hết thảy các thứ này, cũng chẳng qua là thời gian ấm áp anh ấy trộm được mà thôi.

Mà thời gian như vậy, anh ấy không biết còn có thể có được bao lâu nữa.

Lâm Hoàng Phong cho là, muộn đốn hạ Viên Quân Minh chỉ cần một tháng là đã đủ rồi.

Huống chi chứng cớ giám đốc Vương chuẩn bị được từ bên Chủ tịch thành phố kia cũng có chỗ dùng đến.

Ai ngờ được rằng, Viên Quân Minh vẫn như cũ chết cũng không thừa nhận.

Cứ dây dưa mãi như vậy, đã mất hẳn ba tháng.

Bụng của Đỗ Minh Nguyệt cũng càng ngày càng lớn, chân cũng bị sưng giống chân voi.

Yến Thanh Nhàn dẫn theo bác sĩ đến xem cho cô.

Bác sĩ nói thân thể cô yếu đuối, sinh đứa bé này, đoán chừng sẽ rất khổ cực.

Yến Thanh Nhàn đau lòng, nhưng lại không dám nói lại những lời này của bác sĩ cho cô nghe, sợ cô lo lắng.

Ai ngờ, cô đã hỏi rõ tình huống của mình với bác sĩ trước.

Yến Thanh Nhàn biết cô đã biết, vội vàng an ủi: "Không có chuyện gì, con sẽ vượt qua được thôi mà, mẹ tin con!"
Đỗ Minh Nguyệt nở một nụ cười với bà, giống như là đang an ủi bà vậy.

"Mẹ, chuyện này mẹ cũng đừng nói cho Hoàng Phong, con sợ anh ấy sẽ phân tâm!"

Trong lòng Yến Thanh Nhàn thấy không ổn, nhưng cũng chẳng thể không đáp ứng yêu cầu của cô.

"Được, mẹ sẽ không nói với Hoàng Phong chuyện này!"
Chu Thành An gần đây cũng hay đến thăm cô, còn mang theo rất nhiều thức ăn, bởi vì nghe nói gần đây khẩu vị Đỗ Minh Nguyệt không tốt, cho nên ngay lập tức mua một đống ăn, trong này chắc sẽ có món mà Nguyệt thích ăn.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn đồ anh ấy mang tới, thức ăn mỗi ngày đều không giống nhau, trong lòng cũng có chút cảm kích, nhưng càng nhiều hơn chính là một ít áy náy.

"Thành An, cảm ơn anh.

Nhưng anh không cần phải mua nhiều đồ như vậy đâu.

Phòng em sắp không chứ nỗi nữa rồi!" Đỗ Minh Nguyệt cười trêu nói.

Chu Thành An ho khan một tiếng, đại khái cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, "Không sao, từ từ mà ăn, toàn là món em thích đó!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dáng này của anh ấy, cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Chỉ là mấy tháng trở lại đây anh ấy đều ở chỗ này, chẳng lẽ nhà họ Chu không nóng ruột hay sao?
Nhà họ Chu đương nhiên nóng ruột rồi, tìm anh ấy hết mấy tháng, dĩ nhiên, nôn nóng nhất vẫn là Lâm Ngọc Yên.

"Anh Thành An rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Lâm Ngọc Yên cũng nóng lòng đến muốn chết.

Tiếp tục như vậy nữa, nói không chừng người nhà sẽ thật sự đồng ý với chuyện hai người họ không kết hôn nữa mất.

Vậy cũng không được, cô ta vì lấy được anh Thành An mà đã bỏ ra nhiều như vậy.

Cô ta sẽ không để cho anh ấy bỏ đi đâu.

"Các người có tìm được tin tức chưa?" Lâm Ngọc Yên tức giận với người dưới!
"Có tin tức, có người thấy anh ấy ở nước Mỹ, hơn nữa bên người anh ấy còn có một người phụ nữ đi theo!"
"Phụ nữ?" Ánh mắt của Lâm Ngọc Yên bắt đầu trở nên ác độc: "Người phụ nữ nào? Cho tôi nhìn một chút!"
Người nói chuyện đưa cho cô ta một tấm hình.

Nhìn thấy tấm hình kia, sắc mặt của Lâm Ngọc Yên lập tức trở nên khó coi.

"Đỗ Minh Nguyệt, làm sao cô ta cũng ở đó?"
Tim của Lâm Ngọc Yên đập rộn lên, dẫu sao Đỗ Minh Nguyệt cũng là người phụ nữ mà Chu Thành An thích.

Cũng không biết tại sao Đỗ Minh Nguyệt lại xuất hiện ở đây.

Cô không phải có chồng rồi sao? Sao lại đói khát như vậy, mang thai cũng không quên dụ dỗ đàn ông khác.

Lâm Ngọc Yên siết chặt hình trong tay của mình, người trong hình lập tức trở nên vặn vẹo.

"Lập tức chuẩn bị vé máy bay đi Mỹ cho tôi, tôi phải đi tìm cái loại phụ nữ đê tiện đó!"
Ngày này, thời tiết rất tốt, Đỗ Minh Nguyệt nhìn khí hậu bên ngoài, không nhịn được có chút dao động.

"Mẹ, mẹ xem thời tiết tốt chưa kìa, con ra ngoài đi dạo một chút được không?" Đỗ Minh Nguyệt nũng nịu nói.

Yến Thanh Nhàn nhìn cô một cái: "Con còn muốn đi ra ngoài nữa à.


Cái bụng bự này của con đi kiểu gì đây?"
Cô quả thật không đi được, còn một tháng nữa là phải sinh rồi.

Bây giờ cô cả người sưng vù giống một quả bóng bằng da.

"Con nhớ nhà mình có một cái xe lăn, không thì dùng cái đó đi?" Đỗ Minh Nguyệt nhìn bà mặt tươi cười.

Yến Thanh Nhàn cười khẽ: "Con cho là mẹ có thể đỡ con lên xe lăn được à?"
Đang nói, hai người Minh Tiêu cùng với Chu Thành An bước vào trong, Đỗ Minh Nguyệt nhìn hai người bọn họ, đột nhiên nở một nụ cười.

Cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt vẫn được hai người bọn họ khiêng lên xe lăn.

Đúng vậy, là khiêng lên.

Minh Tiêu có chút không biết nói gì với cái ý nghĩ này của cô: "Chị Minh Nguyệt, chị vẫn giống y hệt như trước kia, cái gì cũng tùy hứng!"
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe, lập tức mất hứng: "Nhóc con, tùy hứng là sao chứ? Đây là tha thiết yêu cuộc sống, có hiểu hay không hả?"
Đỗ Minh Nguyệt đưa tay, gõ nhẹ lên đầu cậu bé hai cái!
Minh Tiêu mặt đầy vẻ oan ức: "Em không hiểu nổi đâu.

Tóm lại, chị với anh Thành An hai người đi đi, em còn có bài tập!"
Đỗ Minh Nguyệt biết gần đây cậu ấy có nhiều việc.

Sau khi lên đại học rồi cũng không biết làm gì, thần thần bí bí.

Có điều, cậu bé trước đây đã trưởng thành rồi, cô thật đúng là yên tâm vui vẻ!
Lâm Bảo Phong hôm nay không biết bị làm sao, vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, uống thuốc xong lại trở về phòng ngủ.

Chu Thành An ở sau lưng đẩy cô đi.

Cô ngẩng đầu, nhìn khe hở giữa từng tán cây, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tia sáng nhỏ hắt vào trên mặt cô, nhìn cô giống hệt như một con mèo nhỏ lười biếng đi ra ngoài phơi nắng.

Phía trên còn có thể nhìn thấy lông măng nhỏ trên người, nhìn Đỗ Minh Nguyệt như vậy, Chu Thành An ngây người, trên môi cũng lộ ra nụ cười dịu dàng.


Lâm Ngọc Yên khó khăn lắm mới tìm được Chu Thành An, nhưng thấy được một màn như vậy, cô ta tức giận không kiềm được siết chặt tay mình!
Con hồ ly tinh này, thật là không biết xấu hổ, anh Thành An là của cô ta.

Cô ta tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ người nào cướp anh ấy đi!
Đẩy Đỗ Minh Nguyệt đi được một đoạn đường, Chu Thành An dọc theo đường đi trò chuyện cùng cô rất nhiều.

Thật giống như lại trở về cuộc sống lúc đó bọn họ ở chung với nhau, khiến cho anh ấy có chút hoài niệm.

Đi tới một công viên cạnh đó, Đỗ Minh Nguyệt nhìn nước hồ trong suốt, liền không nhịn được dừng lại ở đây.

"Nghỉ ở đây chút đi, chắc anh cũng đi mệt rồi!"
Chu Thành An lắc đầu một cái: "Không mệt, có thể đẩy em, là vinh hạnh của anh!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh cười lên, sau cũng không nói lời nào.

"Em có khát không? Anh đi mua nước cho em?"
Đỗ Minh Nguyệt quả thật có chút khát, liền gật đầu: "Được, em ở đây chờ anh."
Nhưng Chu Thành An có chút không yên lòng, dù sao cũng chỉ có một mình cô ở đây.

Hơn nữa bụng cô còn lớn thế thật khiến cho người ta bận tâm.

Đỗ Minh Nguyệt thấy anh ấy còn chưa đi, liền biết anh ấy đang suy nghĩ gì: "Không phải là anh đang lo cho em đấy chứ? Em không có chuyện gì đâu.

Anh đi mau rồi về, không phải là được rồi sao?"
Chu Thành An cảm thấy cũng có lý, vì vậy nhìn cô, vẻ mặt rất chân thành nói: "Vậy anh sẽ về mau, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh!"
Đỗ Minh Nguyệt có chút dở khóc dở cười, nhìn mình như vậy chẳng khác gì một đứa con nít không hiểu chuyện vậy.

Cô phất phất tay, tỏ ý mình đã biết!.


Bình luận

Truyện đang đọc