LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Trên mặt của Lâm Bảo Phong không có bất kỳ biểu cảm gì, sau khi trở về liền vào trong phòng.

Từ Lâm nhìn cậu bé vào phòng, cũng đi lên theo.

Lâm Bảo Phong vừa quay đầu, liền thấy Từ Lâm đứng ở phía sau, cậu bé bị sợ hết hồn.

Sau đó lạnh giọng hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Từ Lâm nhìn cậu bé, trong đôi con ngươi màu đen không có chút tình cảm nào.

"Đi nói xin lỗi đi.

Chuyện cậu làm hôm nay tôi đều thấy hết rồi!"
Chính mắt cậu bé nhìn thấy, Lâm Bảo Phong thả mấy hạt châu nhỏ ở cầu thang, vì thế mới khiến cho Lâm Mộc Giai ngã xuống.

Lâm Bảo Phong không nghĩ tới, chuyện này lại bị Từ Lâm thấy được, nhưng cho dù là như vậy, Lâm Bảo Phong cũng không có bất kỳ hốt hoảng nào.

"Từ Lâm phải không? Thật ra thì chúng ta đều là người giống nhau."
Lâm Bảo Phong biết một ít chuyện của Từ Lâm, cảnh ngộ của hai đứa trẻ cũng không khác nhau là mấy.

"Chúng ta không giống nhau!" Từ Lâm lạnh nhạt nhìn cậu bé: "Nếu như hôm nay bà dì kia xảy ra chuyện, cậu chính là hung thủ.

Hơn nữa, trong bụng của bà dì còn có một đứa trẻ, sao cậu lại ra tay được chứ!"
"Sao tôi lại không xuống tay được chứ? Lúc bà ta nói xấu mẹ tôi, trong lòng bà ta có áy náy hay không?" Lâm Bảo Phong dữ tợn nói.

Chẳng lẽ bà ấy không biết, lúc cậu bé nghe được những lời này trong lòng khó chịu đến nhường nào? Bà ấy không để ý đến tâm tình của cậu bé hay sao?
Cho nên cậu bé cảm thấy, đây cũng là do bà ấy tự làm tự chịu.

Từ Lâm nhìn cậu bé.


Cảm giác trong lòng của Lâm Bảo Phong, Từ Lâm có thể hiểu.

Nhưng chuyện ngày hôm nay, Lâm Bảo Phong làm thật sự quá đáng.

"Đấy cũng không phải là cái cớ để cậu làm ra chuyện này!"
Lâm Bảo Phong nhìn dáng vẻ chính nghĩa lẫm liệt của Từ Lâm, không nhịn được mà cười khinh miệt: "Anh thật sự cảm thấy, những người đó sẽ đối xử với cậu như con trai ruột hay sao? Họ chẳng qua là thương hại anh mà thôi.

Ở trong lòng bọn họ, anh không có chút sức nặng nào hết!"
"Cậu sai rồi!" Từ Lâm cau mày phản bác cậu bé: "Cô Nguyệt thật sự tốt với tôi.

Cậu đừng áp đặt cảm nghĩ của mình lên trên người tôi.

Tôi và cậu, không giống nhau chút nào cả!"
Từ Lâm nhớ lại sự quan tâm chăm sóc của Đỗ Minh Nguyệt đối với cậu bé bấy lâu nay.

Cho tới bây giờ cô chưa từng trách mắng, cũng chưa từng ghẻ lạnh cậu bé.

Cô quan tâm đến Từ Lâm, cậu bé cũng cảm nhận được.

Cơ bản không phải chỉ là thương hại giống như lời Lâm Bảo Phong nói.

Lâm Bảo Phong không muốn cùng cậu bé tranh cãi, chỉ chỉ ra cửa: "Anh đi ra ngoài cho tôi, tôi không hoan nghênh anh."
Từ Lâm không đạt được mục đích của mình, vốn không có ý rời đi.

Từ Lâm tiến lên một bước, nói: "Tôi muốn cậu nói xin lỗi!"
"Nói xin lỗi? Tôi sẽ không đi nói xin lỗi."
"Vậy tôi sẽ đem chuyện này, nói cho mấy người cô Nguyệt!" Từ Lâm cũng gấp!
"Được!" Lâm Bảo Phong nhíu mày, dường như một chút cũng không sợ cậu bé lật tẩy mình: "Anh đi đi.

Anh nói đi rồi xem họ tin lời anh, hay là tôi? Tôi dù gì cũng là con trai của ba.

Mà cậu, chẳng qua chỉ là người ngoài mà thôi!"
Từ Lâm nhìn bộ dáng này của cậu bé, trong lòng mặc dù nổi nóng, nhưng cảm thấy cậu bé nói cũng không phải là không có đạo lý.

Nhưng khi nhìn một màn phát sinh hôm nay, Từ Lâm thật rất không cam lòng.

Từ Lâm thở phì phò đi ra khỏi phòng của Bảo Phong, vừa vặn gặp Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn mặt của cậu bé đầy vẻ không vui, liền vội vàng hỏi: "Thế nào? Làm sao ủ rũ thế?"
Từ Lâm mím môi, vẻ kiên quyết hiện lên trên mặt, nhưng vẫn còn do dự, không nói gì.

Đỗ Minh Nguyệt cho là, cậu bé cùng Lâm Bảo Phong là có tranh cãi một chút.

Dẫu sao cũng là thấy cậu bé từ trong phòng của Lâm Bảo Phong đi ra.

Cô đưa tay, sờ cái đầu nhỏ của cậu bé một cái, cười an ủi: "Đừng nóng giận, tức giận như thế cẩn thận sau này lớn lên cũng không đẹp trai.

Thanh Vy thì lại thích mấy bạn nam đẹp mắt."
Vừa nghe cô nhắc tới Thanh Vy, vẻ mặt của Từ Lâm lúc này mới mềm ra, chân mày mới vừa nhíu chặt, cũng dần dần giãn ra.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dáng này của cậu bé, không kiềm được che môi cười lên: "Lâm nhà chúng ta, thật đúng là thích Thanh Vy mà!"
Từ Lâm làm sao có thể nghe không hiểu cô là đang trêu ghẹo cậu bé.


Từ Lâm vốn da mặt mỏng, trong nháy mắt liền đỏ ửng lên.

"Cô, cháu muốn trở về phòng!"
Nói xong, giống như là thỏ vậy, trốn biến như một làn khói.

Ý cười trong mắt Đỗ Minh Nguyệt càng sâu hơn, đứa bé này, thật đúng là tâm tư gì cũng viết ở trên mặt!
Cô nhìn của phòng Lâm Bảo Phong một cái.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là quyết định trò chuyện cùng cậu bé chút xíu.

Gõ cửa của cậu bé một cái, thanh âm của Đỗ Minh Nguyệt êm dịu: "Bảo Phong, dì có thể vào không?"
"Không thể, không muốn gặp dì!" Lâm Bảo Phong lạnh nhạt trả lời.

Đỗ Minh Nguyệt biết, mình nhất định sẽ bị cự tuyệt, nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn là muốn thử một lần.

"Gần đây thời tiết lạnh, dì tới xem con có bị lạnh hay không? Nếu như bị cảm, sẽ rất khó chịu." Đỗ Minh Nguyệt kiên nhẫn từng bước nói.

"Không cần, dì không cần lấy lòng tôi, tôi cũng không cần dì lấy lòng!"
Cái giọng nói này, lộ vẻ không muốn cùng cô nói chuyện phiếm.

Đỗ Minh Nguyệt thở dài, cũng biết muốn cậu bé mở lòng với mình có thể phải cần một khoảng thời gian.

"Được rồi.

Nếu như có cần gì, con hãy nói với dì nhé."
Đỗ Minh Nguyệt nói xong, không có nghe được tiếng trả lời bên trong, cuối cùng vẫn là xoay người rời đi.

Buổi tối, ở trong phòng, Đỗ Minh Nguyệt cùng Lâm Hoàng Phong nói tới chuyện của Bảo Phong.

"Tôi luôn cảm thấy, Bảo Phong có phải không muốn mở lòng ra? Thằng bé bây giờ kháng cự với em.

Em cũng không biết phải làm gì."
Lâm Hoàng Phong nghe cô nói như vậy, cánh tay dài duỗi một cái, liền ôm cô vào trong ngực.

Ngửi được mùi sữa tắm thơm thơm trên người cô, anh liền không kiềm được tâm trí mình nghĩ sang chuyện khác.

"Muốn Bảo Phong mở lòng, thay đổi suy nghĩ, phải cần một ít thời gian.


Dẫu sao chuyện của Trần Như Ngọc cũng là đã kích lớn với thằng bé."
Đỗ Minh Nguyệt nói: "Em dĩ nhiên biết, nhưng là không biết tại sao, bây giờ thấy Bảo Phong, em luôn cảm thấy có chút đáng sợ.

Đứa bé kia, chẳng lẽ cất giấu chuyện gì trong lòng hay sao?"
Cô sợ nhất, chính là trong lòng cậu bé sẽ có vết thương, từ đó gây ra vài chuyện quá khích.

Lâm Hoàng Phong trầm mặc lại: "Nếu vậy, đưa thằng bé đi gặp bác sĩ tâm lý đi?"
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe, cảm thấy chủ ý không tệ, lập tức ngẩng đầu nhìn anh: "Được đó, được đó.

Đưa thằng bé đi khám một chút, cũng coi như là phòng ngừa!"
Sau đó, đột nhiên cô nghĩ tới cái gì, vẻ mặt lại không kiềm được có chút ủ rũ.

"Nhưng mà, Bảo Phong kháng cự chúng ta như vậy.

Tìm bác sĩ cho thằng bé, thằng bé có chịu không?"
Lâm Hoàng Phong cũng cảm thấy có chút đạo lý: "Nếu không đồng ý, thì trói đi cũng được!"
Đỗ Minh Nguyệt: "Làm như vậy với con trai mình cũng được hay sao?"
"Được rồi, em đừng lo lắng.

Chuyện này cứ giao cho anh xử lý!"
Nghe được Lâm Hoàng Phong nói như vậy, Đỗ Minh Nguyệt cũng không khỏi cảm thấy an tâm hơn.

Qua hồi lâu, cô lại lần nữa mở miệng nói: "Hoàng Phong, để Thanh Vy cùng Từ Lâm học cùng với nhau đi.

Như vậy, hai đứa nó cũng sẽ có bạn, dễ dàng hơn một chút!"
Sau khi Lâm Hoàng Phong nghe, trầm tư một chút, sau đó cũng cảm thấy có chút đạo lý, liền đồng ý!
"Như vậy cũng tốt, ngày mai anh sẽ để cho Tiêu Hồng Quang, đi lo chuyện của Thanh Vy cùng Từ Lâm!"
Đỗ Minh Nguyệt nhu hòa cười lên, xem ra Tiêu Hồng Quang, lại có chuyện phải làm rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc