LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



"Đúng vậy, dù sao cũng còn có nhà họ Hoắc, bọn họ cũng sẽ không thấy chết mà không cứu!"
Hứa Minh Lâm nhanh nhẹn, thật giống những thứ này căn bản là không ảnh hưởng tới anh ta!
Dung Khiết không dám mạo hiểm ở nơi này.

Một khi cô ta bị bắt, thế thì thật không có cơ hội trở mình nữa rồi.

Dung Khiết không nói gì nữa, cúp điện thoại.

Hứa Minh Lâm nghe được tiếng cô ta cúp điện thoại, chắc hẳn người phụ nữ này lúc này nhất định sẽ rất tức giận.

Có điều, chỉ có như vậy mới có thể nhìn ra được sơ hở của cô.

Sau khi Dung Khiết cúp điện thoại, cả người đều run rẩy.

Hiển nhiên là bởi vì sợ, con ngươi cô ta đảo một vòng, trong đầu không biết nghĩ cái gì nữa, sau đó lập tức cuống cuồng đứng lên.

Cô ta bây giờ nhất định phải tranh thủ thời gian, sớm đuổi Đỗ Minh Nguyệt ra ngoài mới được!
Đỗ Minh Nguyệt không biết mình đã bị theo dõi.

Hơn nữa nghe nói vụ án của Hứa Minh Lâm có đầu mối mới.

Đỗ Minh Nguyệt thật sự phấn khởi.

Cô cũng biết, chuyện này nhất định có mờ ám.

Chính là không biết là ai ra tay độc, lại muốn gài tang vật cho người khác.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn Vũ Thần gặm tay trong ngực mình, cười đầy vẻ đáng yêu.


"Nhóc Vũ Thần hôm nay sao lại cười cưng như thế? Có phải ám chỉ có chuyện gì tốt sắp xảy ra không!" Yến Thanh Nhàn đi tới, nhéo gò má của bé một cái, mặt đầy vẻ yêu thích hỏi.

Vũ Thần không biết bà đang nói gì, chẳng qua là nhìn bà cười, cậu bé cũng chỉ cười theo rất vui vẻ.

Đỗ Minh Nguyệt sờ đầu cậu bé một cái.

Gần đây cậu bé nên dứt sữa mẹ rồi, trong nhà cũng nên chuẩn bị một ít sữa bột.

Có điều, cơ thể của Vũ Thần khi mới sinh cũng đã rất yếu ớt.

Cũng không biết cậu bé hợp với loại sữa bột nào nữa.

Xem ra, vẫn phải đi bác sĩ xem sao.

Quyết định như vậy xong, cùng ngày liền đi đến bệnh viện bốc số, bác sĩ làm kiểm tra cho Vũ Thần.

Trẻ con của nhà khác đều sợ đến khóc lớn.

Cậu bé chỉ tò mò nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút!
Bác sĩ kia thấy cậu bé như vậy, không khỏi cười lên: "Bé con của cô thật đúng là vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn!"
Đỗ Minh Nguyệt cũng cảm thấy cậu bé rất ngoan.

Nào ngờ thật ra thì chẳng qua chỉ là một giai đoạn mà thôi, đến lúc lớn hơn chút nữa, cậu bé này nhất định chính là tiểu quỷ.

Có điều, đó cũng là nói sau.

Bác sĩ kiểm tra cho cậu bé xong, Đỗ Minh Nguyệt có chút lo lắng hỏi: "Như thế nào bác sĩ? Bé có sao không?"
Bác sĩ trầm tư một chút, sau đó lắc đầu một cái: "Xương cốt thân thể có chút yếu, sau này cần phải tăng cường rèn luyện, bây giờ không có chuyện gì, có thể uống sữa bột!"
Đỗ Minh Nguyệt sau khi nghe xong, lập tức liền mặt mày hớn hở: "Có thật không bác sĩ? Vậy tôi nên mua loại sữa bộ nào? Bác sĩ tư vấn cho tôi một chút đi.

Dẫu sao thì cơ thể của bé cũng không tốt.

Tôi cũng không biết dùng loại nào mới hợp loại nào không nữa."
Bác sĩ nhìn Vũ Thần một cái, ở trên tờ giấy trước mặt viết xuống mấy chữ, sau đó liền đưa cho Đỗ Minh Nguyệt.

"Cái này chính là mấy loại sữa bột mà tôi khuyên dùng.

tôi đề cử một ít sửa bột, có điều phần lớn là hàng ngoại nhập.

Nếu cô biết ai có thể nhờ người đó mua dùm!"
Đỗ Minh Nguyệt nhận lấy tờ giấy, vội vàng nói một tiếng cảm ơn, sau đó nhớ tới một người bạn học chung thời đại học của mình vừa vặn cũng làm công việc mua hàng thay cho người khác.

Cũng may, có thể gọi cô ấy nhờ giúp đỡ.

Ra khỏi bệnh viện, Đỗ Minh Nguyệt ôm Vũ Thần, đang chuẩn bị vẫy một chiếc taxi thì thấy một chiếc xe hơi dừng ở bên cạnh cô.

Lâm Hoàng Phong hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn.

"Lên xe đi!" Anh dịu dàng nói.

Lúc Đỗ Minh Nguyệt trông thấy Lâm Hoàng Phong thì ngẩn cả người ra, không hiểu người đàn ông này tại sao lại ở chỗ này, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn mở cửa, đi vào trong!
"Sao anh lại ở đây? Không phải Tiêu Hồng Quang nói hôm nay anh rất bận hay sao?"

Cô chui vào, Vũ Thần thấy Lâm Hoàng Phong, chìa tay ra đòi anh, cười hì hì.

"Ba...!Ba...!Ba...!Ôm..

Ôm!"
Cậu bé bi ba bi bô, khó lắn mới nói được một câu, nhưng thế cũng đủ khiến cho Lâm Hoàng Phong vui vẻ.

Lâm Hoàng Phong mặt mày hớn hở, vội vàng đưa tay tới, ôm cậu bé ở trong ngực của mình.

"Vũ Thần gọi ba kia, Nguyệt em có nghe thấy không?"
Đỗ Minh Nguyệt thấy anh vui mừng như thế, cũng cười theo: "Nghe được, em cũng có điếc đâu.

Con cứ gọi “ba”, “ba” suốt thế mà lần nào cũng thấy anh vui như vậy!"
Lâm Hoàng Phong chọc cậu bé, chốc chốc lại liếc cô một cái: "Anh nhìn em thì thấy chính là ghen tị với anh.

Dẫu sao Vũ Thần cũng gọi anh đầu tiên."
Vũ Thần quả thật gọi tên anh.

Khi đó cũng khiến cho anh kích động một trận, cứ ôm Vũ Thần mà hôn suốt.

Hôn tới khi Vũ Thần òa khóc, chọc cho Đỗ Minh Nguyệt cười.

Đỗ Minh Nguyệt thấy anh đắc ý như vậy, không nhịn được công kích nói: "Khi Thanh Vy còn bé, cũng không có gọi “ba”!"
Lâm Hoàng Phong đằng hắng một cái: "Cứ cho là không gọi anh thì anh cũng là ba của con.

Em yên tâm, sau này anh sẽ chăm sóc cho con bé thật tốt!"
Đỗ Minh Nguyệt còn muốn nói gì nữa, thì liền nghe được tiếng mắng chửi rất lớn.

"Là ai đậu xe ở đây, không muốn sống đúng không?"
Một người mặc cảnh phục đi tới, cáo mượn oai hùm, tùy tiện mắng.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh một cái, không nói gì.

Viên cảnh sát kia thấy bọn họ không có động tĩnh gì, trong lúc nhất thời cũng nổi giận, vén tay áo lên, chuẩn bị giáo huấn người trong xe.

Song, khi anh ta đến gần, thấy Lâm Hoàng Phong, trong nháy mắt liền sợ run rẩy.

Lâm Hoàng Phong cùng sở cảnh sát trước giờ luôn có quan hệ tốt.


Hơn nữa, Cục trưởng của mình còn không ngừng cúi người gật đầu với anh.

Có thể thấy thế lực của anh bao lớn.

Anh ta chỉ là phận con tôm con tép, cũng không muốn đi lên đụng chạm.

"Chủ tịch Phong, hóa ra là chủ tịch Phong à? Ôi trời, do tôi mắt mờ không thấy rõ.

Ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với tôi!"
Mới vừa còn muốn trừng trị bọn họ, bây giờ ngược lại biến thành người khom lưng cúi đầu.

Lâm Hoàng Phong nhìn anh ta một cái: "Cút!"
"Được được được, tôi cút, tôi cút!"
Nói xong, liền như đụng phải đại địch vậy, ảo não chạy trốn!
Đỗ Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng, cũng cảm thấy xe đậu ở chỗ này cũng không được tốt, vì vậy ôm lại bé con.

"Được rồi được rồi, lái xe đi, nhanh đi về!"
Lâm Hoàng Phong nhìn con trai trong ngực mình bị Đỗ Minh Nguyệt ôm đi, mặt không nỡ, nhưng vẫn nghe lời của Đỗ Minh Nguyệt, lái xe trở lại biệt thự.

Yến Thanh Nhàn ở nhà đang rất lo lắng.

Đỗ Minh Nguyệt muốn tự mình đưa con đi, cho nên bà không cách nào đi cùng cô.

Thấy Đỗ Minh Nguyệt trở lại, lập tức tiến lên hỏi: "Đứa bé không có sao chứ? Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác sĩ nói đứa bé rất khỏe mạnh, còn đưa ra một số loại sữa bột khuyến khích dùng, có điều đều là hàng ngoại!"
"Nước ngoài à? Chẳng lẽ phải ra nước ngoài mua sao?" Nói xong, bà có vẻ như là nghĩ tới điều gì: "Đúng rồi, Minh Tiêu không phải đang ở Mỹ sao? Có thể nhờ cậu ấy gửi về!"
"Không cần đâu mẹ, con có cách rồi!" Đỗ Minh Nguyệt nghịch ngợm nháy mắt với bà một cái..


Bình luận

Truyện đang đọc