LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Hiểu Thu ngầm hiểu, không mất bao lâu, đã đem máy ảnh đến.

Má Ngô tiếp nhận máy ảnh, sau đó chụp lại cảnh tượng trước mắt.

Lâm Hoàng Phong trong ảnh cười rất ấm áp, có lẽ rất lâu rồi không thấy anh nở nụ cười như vậy.

Lâm Hoàng Phong ngày trước trên người đều là sự độc ác, khiến người ta dè chừng, hiện tại xem ra, rõ ràng là một người chồng tốt, một người cha tốt.

Đối với sự thay đổi này, trong lòng Má Ngô thật sự rất vui.

"Đem tấm ảnh này rửa đi, sau đó đặt ở phòng khách.

Hiểu Thu nhận lại, cũng cảm thấy bức ảnh này vô cùng ấm áp, nhưng mà đặt ở phòng khách...!
"Má Ngô, không phải cậu chủ không thích chúng ta thay đổi đồ vật trong phòng khách sao?"
Trước kia nơi này bài trí rất đơn điệu, cậu chủ cũng không cho trang trí gì, những đồ trang trí ngày trước đều bị vứt đi rồi.

Cậu chủ còn vì chuyện này rất tức giận, từ đó về sau phòng khách cơ bản không thay đổi nhiều, lạnh lùng như tính cách của cậu chủ.

Má Ngô biết cô đang lo lắng điều gì, bà nhìn về phía Lâm Hoàng Phong, hỏi: "Con cảm thấy cậu chủ và trước kia, vẫn còn giống nhau sao?"
Hiểu Thu nghe xong, cũng nhìn qua đó.


Không biết anh đã gặp chuyện vui gì, trên môi vẫn luôn nở nụ cười, ánh mắt đặc biệt trìu mến.

Lâm Hoàng Phong vốn rất đẹp trai, nhưng vì anh luôn mang khuôn mặt lạnh lùng, cho nên mọi người không ai dám đến gần.

Bây giờ lại cười như vậy, làm cho con tim Hiểu Thu đập thình thịch.

Cô đỏ mặt, thì thầm: "Con thấy cậu chủ bây giờ, cũng khá đẹp trai đó."
Má Ngô nhìn thấy bộ dạng mê trai của cô, không nhịn được nhéo hai má cô; "Con đấy, suy nghĩ linh tinh."
Hiểu Thu cười hì hì, đem khuôn mặt mê trai của mình thu lại.

"Cậu chủ hiện tại, thật sự thay đổi rất nhiều, con vẫn là thích cậu chủ của hiện tại, có một chút tình cảm."
Má Ngô gật gật đầu: "Đúng vậy, cậu chủ của hiện tại, mới xem là có độ ấm, tất cả đều là nhờ công lao của mợ chủ."
"Đương nhiên rồi, mợ chủ tốt như vậy, người làm chúng con đều rất thích mợ chủ."
Thấy Hiểu Thu vui vẻ như vậy, má Ngô ngắt lời: "Được rồi, chỉ có con nói nhiều, mau đem máy ảnh cất đi, nhớ phải rửa ảnh!"
Đỗ Minh Nguyệt cùng bọn trẻ đang tập trung bên cây thông Noel, căn bản không biết má Ngô ở phía sau đã chụp trộm họ, Thanh Vy là nghịch ngợm nhất, trên tay cầm vật trang trí, lén lút cài lên đầu Lâm Hoàng Phong."
Nhìn thấy bộ dạng của anh, Thanh Vy ôm bụng cười: "Ba, ba như vậy rất đẹp nha."
Lâm Hoàng Phong thấy cô bé như vậy, cũng không hề tức giận, ngược lại còn xoa xoa tóc cô bé với vẻ mặt cưng chiều.

Đỗ Minh Nguyệt sau khi nhìn thấy liền nhanh chóng lấy điện thoại ra.

"Tách tách" một tiếng, hình ảnh xấu xí của ai đó đã bị chụp lại, Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy không nhịn được mà bật cười.

Lâm Hoàng Phong biết cô đang cười cái gì, không khỏi tối sầm mặt lại: " Mau xóa bức ảnh cho anh!"
Đỗ Minh Nguyệt lè lưỡi, vẻ mặt nghịch ngợm: "Không thích."
Cô khó khăn lắm mới chụp được, sao có thể dễ dàng xóa đi như vậy.

Lâm Hoàng Phong nheo mắt: "Minh Nguyệt, xóa đi, ngoan!"
Đỗ Minh Nguyệt đứng lên, đưa điện thoại ra sau lưng, hết sức coi trọng.

"Em không xóa, bức ảnh đáng yêu như vậy, còn lâu em mới xóa."
Lâm Hoàng Phong nghe xong, cũng đứng lên theo: "Minh Nguyệt, đừng để anh ra tay!"
Đỗ Minh Nguyệt còn lâu mới sợ anh, cô quơ quơ điện thoại trong tay, hấc cằm, bộ dạng khiêu khích.

"Có giỏi thì anh lại đây!"
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy dáng vẻ của cô, cười nhạo một tiếng, rồi sải bước hướng về phía cô.


Đỗ Minh Nguyệt thấy anh tiến tới, liền bật người bỏ chạy.

Cô đâu có ngốc, còn chờ anh đến cướp điện thoại sao?
Thanh Vy nhìn thấy người lớn hơn bọn chúng 20 tuổi đùa nghịch như vậy, bày dáng vẻ người lớn ra mà nói: "Hai người này, thật trẻ con!"
"Rõ ràng cậu còn trẻ con hơn, nếu không cũng không treo đồ trang trí lên người ba cậu!" Lâm Bảo Phong thản nhiên lên tiếng.

Thanh Vy hừ một tiếng: "Ai cần cậu lo!"
Lâm Bảo Phong cũng hừ theo một tiếng: Tớ không thèm lo cho cậu!"
Từ Lâm nhìn thấy hai người bọn họ, cũng không biết nên giúp ai, chỉ có thể đứng giữa làm người hòa giải.

Đỗ Minh Nguyệt không phải là đối thủ của Lâm Hoàng Phong, không mất bao lâu, điện thoại đã nằm trên tay anh rồi.

Lâm Hoàng Phong xóa bức ảnh, sau đó cũng xóa bản sao lưu của cô, Đỗ Minh Nguyệt sớm biết anh sẽ làm như vậy, nên đã âm thầm gửi bức ảnh cho Dư Hồng Thu.

Dư Hồng Thu đang trò chuyện cùng Triệu Hưng, đột nhiên nhận được bức ảnh mà Đỗ Minh Nguyệt gửi tới, suýt nữa bị hù chết!
"Phù, đây là...!Chủ tịch Lâm, không phải chứ?"Dư Hồng Thu có chút không dám tin.

Triệu Hưng cũng nghiêng người, nhìn thấy bức hình của Lâm Hoàng Phong, không thể nhịn được cười.

Sự trái ngược này cũng quá hù người rồi nha.

Đỗ Minh Nguyệt vội vàng lưu bức ảnh lại, sau đó quay lại.

"Không nhìn thấy, không nhìn thấy, nhìn thấy rồi cũng quên đi, đây là chồng em, Giáng Sinh vui vẻ."
Lễ Giáng Sinh cũng không quên thể hiện tình cảm, Dư Hồng Thu đương nhiên không chịu thua, kéo Triệu Hưng vào cùng chụp ảnh
“Tôi cũng có chồng, hừ! Nhưng mà, Chủ tịch Lâm như vậy, đáng yêu quá!”

Đỗ Minh Nguyệt thấy tin nhắn Dư Hồng Thu gửi tới, thầm mỉm cười, đương nhiên đáng yêu, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ như thế này của anh.

Thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, Lâm Hoàng Phong không khỏi nghi hoặc: "Minh Nguyệt, điện thoại có gì đáng xem sao? Không phải đang xem hình của anh chứ?"
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt hồi hộp, thầm nghĩ người đàn ông này có khả năng nhìn thấu sao? Đã bị anh xóa một lần, nếu lần này còn đưa anh, thì thật sự là biến mất không dấu vết rồi.

"Không có, vừa rồi anh đã xóa hết rồi còn gì, anh còn muốn làm gì nữa, hừ, đồ keo kiệt!" Đỗ Minh Nguyệt đưa điện thoại ra sau lưng, làm mặt xấu nhìn anh.

Lâm Hoàng Phong cảm thấy bản thân đã bị cô nhóc này lừa, nhưng lại không có chứng cứ, nên đành từ bỏ!
Đỗ Minh Nguyệt thấy anh không có ý định tóm tay cô, liền thở phào nhẹ nhõm.

Thanh Vy treo một chiếc tất lớn lên, rồi đứng đứng nhìn nó với vẻ mặt suy tư,
"Mẹ ơi, mẹ nói xem ông già Noel có để quà của con vào đó không?"
Nhắc đến quà, Đỗ Minh Nguyệt có chút ngượng ngùng, hình như cô vẫn chưa mua quà cho bọn trẻ.

Lâm Hoàng Phong đi tới, xoa xoa mái tóc cô bé: "Đương nhiên có rồi, ngày mai là có thể nhận được quà."
Thanh Vy trông rất vui vẻ: "Thật không? Vậy con muốn treo thêm tất ở đầu giường, như vậy ông già Noel sẽ tặng con thêm quà."
Đỗ Minh Nguyệt ho khan, tuy nhiên lại không muốn phá vỡ giấc mộng đẹp của con bé.

"Thanh Vy, con không được tham lam, một cái là tốt rồi, một cái là rất đáng quý rồi!"
Nhưng cô một món quà cũng chưa mua, nếu còn treo thêm, thì cô không có cách nào làm hài lòng con bé..


Bình luận

Truyện đang đọc