LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



"Anh nói đúng.

Tôi sẽ tin tưởng anh lần này, nhưng anh đừng có mà giở trò gì.

Nếu không tôi sẽ làm cho anh thân bại danh liệt." Đỗ Thùy Linh nhãn thần sắc bén nhìn anh ta.

Viên Quân Minh có vẻ như không để ý lắm, ngoài miệng vẫn đồng ý, nói: "Dĩ nhiên tôi sẽ không dám giở trò gì đâu!"
Đỗ Thùy Linh nếu đã nói xong, thì không cần ở lại chỗ này làm gì, bèn xoay người rời đi.

Viên Quân Minh nhìn Đỗ Thùy Linh rời đi, hừ một cái.

"Tôi khinh.

Cô cho mình là gì chứ? Lại còn dám lợi dụng điểm yếu để uy hiếp tôi.

Sau khi chuyện này thành công, xem tôi có giết cô hay không!"
Trên đường trở về khách sạn, Đỗ Thùy Linh đột nhiên bị người ta bịt miệng, lôi vào trong một ngõ hẻm.

Cô ta vùng vẫy, sau đó người nọ buông cô ta ra.

Cô ta định thần nhìn lại, lại là Hồ Đức Huy.

Đỗ Thùy Linh tức mình cầm túi trong tay đập tới liên tục, lại bị anh ta cản lại, sau đó ôm cô ta vào lòng.

"Linh, anh thật sự rất nhớ em." Giọng của anh ta khàn khàn.

Đỗ Thùy Linh vùng vẫy mấy cái, thấy giãy giụa không ra, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là coi như không có gì.

"Anh buông tôi ra!"
"Anh không buông.


Từ sau khi em rời đi lần trước, đã hơn một tuần lễ chúng ta không gặp nhau rồi.

Anh biết, Đỗ Chính Lâm đã phá sản."
Khó trách anh ta dám chạy đến, hóa ra là bởi vì biết tin tức này.

"Vậy thì như thế nào, anh không sợ ông ta đến tìm anh tính sổ nữa à?" Đỗ Thùy Linh nhíu mày.

Hồ Đức Huy khẽ cười một tiếng, tay cũng bắt đầu không yên, đưa vào trong quần áo của cô ta, sờ loạn lung tung trên da thịt trắng noãn của cô ta.

"Vậy thì sao? Bây giờ anh đã không sợ ông ta nữa rồi!"
Anh ta vừa nói, vừa cúi đầu đi tìm môi của Đỗ Thùy Linh.

Nhiều năm như vậy rồi, anh ta sớm đã biết hết những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô.

May mà thủ đoạn cao mình, lại khiến cho người phụ nữ này một lần nữa rơi vào trong lòng bàn tay của anh ta.

Cũng may là nhờ có cô, mà bây giờ Đỗ Chính Lâm cơ bản đã chẳng rảnh để đi quản chuyện của anh ta nữa.

Như thế đã nói rõ, bây giờ anh ta tự do rồi.

Đỗ Thùy Linh cũng có cảm giác, nhưng ngại bây giờ đang là ban ngày ban mặt, bèn đẩy anh ta một cái: "Đừng, đừng ở chỗ này!"
Hồ Đức Huy ôm ngang cô ta: "Vậy đi chỗ khác!"
...!
Đỗ Minh Nguyệt cùng Lâm Hoàng Phong cùng đi đón bọn nhỏ, Thanh Vy ngồ ở ghế bên ghế tài xế, mặt đầy hưng phấn.

"Ba, vé của chúng ta lấy được chưa ạ?"
Lâm Hoàng Phong cười lên: "Dĩ nhiên, ba con là ai chứ!"
Thanh Vy huơ tay múa chân: "Oa, ba thật giỏi!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bọn họ một chút, hỏi: "Gì thế? Các người đang có bí mật gì giấu mẹ à?"
Thanh Vy nghiêng đầu, le lưỡi với cô một cái: "Đúng đó, đây là bí mật của ba với con!"
"Lâm Hoàng Phong!" Đỗ Minh Nguyệt kêu tên của Lâm Hoàng Phong!
Lâm Hoàng Phong cười lớn, nhìn hết sức vui vẻ.

"Cô ngốc, đến lúc đó thì biết!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bọn họ một chút, luôn cảm thấy hai người này bây giờ đã muốn gạt cô sang một bên rồi.

Cô bĩu môi một cái: "Được rồi được rồi, không nói thì không nói đi!"
Ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt còn chưa tỉnh ngủ liền bị ba đứa bé kia kêu lên bên tai như ong vỡ tổ.

"Mẹ mẹ, đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa.

Hôm nay phải đi ra ngoài chơi!"
Thanh Vy là lớn giọng nhất, dường như muốn gào thủng màng nhĩ của Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt trở mình, mặt đầy bất mãn.

"Con đừng quấy rầy mẹ.

Mẹ muốn ngủ!"
"Mẹ, mẹ lười quá.

Hôm nay tụi con muốn ra ngoài chơi.

Mẹ không muốn cùng tụi con ra ngoài hay sao?" Thanh Vy đứng ở một bên, mặt đầy hưng phấn nhìn cô.


Đỗ Minh Nguyệt miễn cưỡng mở mắt ra, nói: "Thanh Vy hôm nay cuối tuần, mẹ buồn ngủ!"
Thanh Vy nhìn cái bộ dạng này của Đỗ Minh Nguyệt, bĩu môi một cái: "Vậy được thôi, con chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ của con, nói ba tới gọi mẹ dậy!"
Đỗ Minh Nguyệt trợn to hai mắt, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay biến, vội vàng ngồi dậy.

"Đừng đừng đừng, mẹ tỉnh rồi, đừng đi kêu!"
Để cho Lâm Hoàng Phong tới gọi cô thì hôm nay cô còn xuống giường được hay sao? Khó khăn lắm hôm qua mới qua loa lấy lệ qua được một đêm.

Thanh Vy rất hài lòng với phản ứng này của cô, vỗ tay một cái, dáng vẻ đại công cáo thành.

"Nếu như vậy, thì con yên tâm rồi, con với ba chờ mẹ ở dưới nha!"
Nói xong, mấy đứa bé kia lại như một làn khói chạy đi, hấp tấp, giống như là chưa có tới đây vậy.

Đỗ Minh Nguyệt thở dài, đang chuẩn bị ngã đầu ngủ tiếp, Thanh Vy lại chui đầu vào.

"Mẹ, đừng có ngủ lại nha, con biết hết đó!"
Đỗ Minh Nguyệt xoa xoa tóc mình, ném một cái gối ra.

"Me biết rồi, con mau đi xuống đi!"
Thanh Vy cười hì hì tránh ra: "Vậy tụi con lại xuống chờ mẹ đó nha!"
Đỗ Minh Nguyệt biết, muốn ngủ tiếp là chuyện không thể nào rồi.

Mơ mơ màng màng chuẩn bị một hồi, đi xuống liền thấy Lâm Hoàng Phong khí định thần nhàn ngồi ở trên ghế sa lon, trong lòng không kiềm được bộc phát lửa giận.

"Con gái anh sáng sớm tới quấy rầy em, anh không quản con à?" Đi tới trước mặt của anh, giật lấy quyển sách trên tay anh.

Lâm Hoàng Phong ngẩng đầu nhìn cô: "Con bé gọi em được đấy chứ.

Em xem, không phải em đã dậy rồi hay sao?"
"Khá lắm, hai ba con các người không cho em được thoải mái.

Khó khăn lắm mới có ngày nghỉ, còn bị các người đánh thức!" Đỗ Minh Nguyệt mặt đầy vẻ giận dỗi nhìn không thể không yêu ngồi trên ghế salon.

Lâm Hoàng Phong cười, khoác tay qua vai cô, thấp giọng nói vào lỗ tai cô: "Em nói có lý, cho nên em mau sinh con trai đi, để con giúp em!"
Đỗ Minh Nguyệt trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó một đôi tay vẽ vòng vòng ở trên ngực của anh: "Em muốn sinh, cũng phải xem ngài đây có năng lực này hay không nữa."
Lâm Hoàng Phong híp mắt một cái, bắt được bàn tay đang sờ loạn kia của cô.

"Anh có được hay không, là vợ anh chẳng lẽ em không biết.


Nếu đã vậy, tối nay thử nhìn chút xem sao!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cái bộ dáng này của anh, cũng biết trong đầu người đàn ông này lại muốn làm cái chuyện gì lộn xộn, vì vậy vội vàng rút tay ra.

"Không cần thử, em cảm thấy anh đây rất giỏi, thật!" Đỗ Minh Nguyệt cười một cái với anh.

Má Ngô lúc này đã làm điểm tâm: "Cậu chủ, mợ trẻ, thức ăn đã làm xong rồi!"
Lâm Hoàng Phong đáp một tiếng, lúc này mới bỏ qua cho cô.

.

Truyện Đô Thị
Đỗ Minh Nguyệt kéo anh, liền vội vàng hỏi: "Nghe Thanh Vy nói, anh muốn dẫn bọn trẻ đi chơi, đi đâu chơi thế?"
Lâm Hoàng Phong xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Đến lúc đó thì biết, ăn cơm trước đi!"
Đỗ Minh Nguyệt biết anh không muốn nói, vậy cô cũng sẽ không cố ép.

Dù sao hôm nay cũng biết anh sẽ đưa cô đi đâu, cô nhìn trên lầu một cái, thật ra thì cô vẫn còn muốn ngủ.

Có điều, xem ra bây giờ không làm được rồi..

Thanh Vy nhiệt tình vô cùng, đại khái là bởi vì được ra ngoài chơi.

Sau khi ăn cơm, Lâm Hoàng Phong lái xe đưa bọn họ đi tới một trung tâm mua sắm.

Lần năm của trung tâm mua sắm này chính là khu trò chơi, ở đó có đủ các loại trò chơi điện tử.

Lâm Hoàng Phong bao trọn toàn bộ.

Có nghĩa là, toàn bộ khu đó là sân nhà của bọn họ.

Bọn nhỏ dường như vô cùng phấn khích, Đỗ Minh Nguyệt lại có chút uể oải không hào hứng nổi..


Bình luận

Truyện đang đọc