Dương Tuệ Hà vừa nghe xong: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Mẹ chỉ lo cuộc sống sau này của hai đứa không được hòa thuận về mặt đó."
Mặt của Lâm Ngọc Yên càng đỏ hơn, hờn dỗi một câu: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy!"
Dương Tuệ Hà nhìn bộ dạng này của cô ta, trêu ghẹo nói: "Ui, đứa con gái này còn biết xấu hổ kìa!"
"Mẹ nói nữa là con không để ý đến mẹ đâu đó."
"Được được được, không nói, không nói!" Dương Tuệ Hà tha cho cô ta.
Dương Tuệ Hà thân thể yếu đuối, cho nên sau khi sinh Lâm Ngọc Yên, thì không sinh thêm đứa con nào nữa.
Vì thế, bà ta rất cưng chiều Lâm Ngọc Yên.
Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Cũng chính vì vậy, mới hình thành tính cách hung hăng càn quấy bây giờ của cô ta.
Lâm Đại Hải vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong rốt cuộc là đang có ý gì đây?
Lúc bình thường cũng không đắc tội với anh, sao bây giờ tự dưng lại đưa ra một đề nghị khó khăn đến vậy?
Chu Thành An trở về đến nhà, ông cụ Chu tức đến xanh cả mặt.
"Cháu còn biết đường trở lại à? Mấy ngày nay cháu chạy đi đâu?"
Chu Thành An cũng không nói dối với ông: "Đi Mỹ, giải sầu một chút!"
"Giải sầu? Cháu giải sầu còn ông phải giải quyết phiền toái mà cháu ném lại cho ông đây này.
Hôn sự của cháu và nhà họ Lâm rốt cuộc là có chuyện gì?" Ông cụ Chu chất vấn.
"Chuyện gì xảy ra chứ? Vốn dĩ cháu cũng không thích bên đấy.
Mọi người cứ ép vào cho cháu, cháu nào còn cách gì nữa?"
"Cháu không thích người ta? Nhưng Ngọc Yên không nói như thế.
Cái này là sao? Cháu giải thích cho ông đi!"
Nói xong, ông cụ Chu quăng ra một đống hình, người đang ôm nhau trong hình không ai khác chính là anh ấy và Lâm Ngọc Yên.
Chu Thành An thấy những tấm hình này cũng ngẩn người ra.
Hình này chụp lúc nào? Sao anh ấy lại không biết?
Anh ấy cầm lên nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện, đây không phải là ngày hôm đó, lúc anh ấy bị bỏ thuốc sao?
Hóa ra, Lâm Ngọc Yên đã sớm tìm người ở chỗ này ngồi chờ anh ấy mắc câu, quả nhiên là kế hiểm.
"Ông nội, cháu có thể giải thích!" Chu Thành An sốt ruột nói.
Ông cụ Chu cười lạnh một tiếng, sau đó ngồi ở trên ghế salon, nghiêm trang nói: "Được.
Cháu giải thích đi ông nghe đây!"
"Ngày hôm đó tâm tình cháu không tốt, nên đi uống rượu.
Sau đó Lâm Ngọc Yên cũng tới.
Cô ta bỏ thuốc vào trong ly của cháu, bị cháu phát hiện.
Lúc ấy cháu không phát hiện ra chuyện có người chụp hình, cho nên mới xuất hiện hình ảnh như vậy."
Chu Thành An kể mọi chuyện từ đầu đến đuôi.
Anh ấy vốn cũng không muốn kết hôn với người phụ nữ ác độc đó.
Nói tới ác độc, Chu Thành An lại nghĩ tới chuyện của Đỗ Minh Nguyệt trước đó, cũng kể luôn chuyện này cho ông cụ Chu nghe.
Ai biết được ông cụ Chu nghe xong lạu càng tức giận, đứng bật dậy: "Cháu nói cái gì? Mấy tháng nay cháu ở cùng với người phụ nữ đó?"
Chu Thành An cúi đầu xuống, nhẹ giọng trả lời: "Đúng vậy ông nội!"
"Cháu… Cháu muốn chọc ông tức chết đúng không? Người phụ nữ kia có điểm gì tốt mà khiến cháu thần hồn điên đảo như vậy hả?"
"Vậy cũng tốt hơn so với Lâm Ngọc Yên.
Cô ấy hoạt bát, năng động, chân thành.
Cháu thích cô ấy thì có lỗi gì!" Chu Thành An không nhịn được nói.
Ông cụ Chu tức đến không nói thành lời, khó lắm mới bình tĩnh lại được, nói: "Bất kể cháu nghĩ như thế nào, cháu cũng phải kết hôn với Lâm Ngọc Yên.
Chỉ có quan hệ thông gia, tập đoàn Chu thị mới được củng cố lại."
"Vậy thì không màng đến hạnh phúc của cháu hay sao?"
Trên mặt của Chu Thành An có chút khổ sở.
Anh ấy vẫn cho là, ít nhất ông nội vẫn thương anh ấy.
Nhưng bây giờ nhìn lại, hết thảy đều là ảo tưởng của anh ấy thôi.
Trong đầu ông nội anh ấy chỉ có tập đoàn Chu thị, vốn không có người cháu trai là anh ấy.
"Ông nội, ông đừng ép cháu.
Cháu chỉ muốn được vui vẻ hạnh phúc một chút chứ không phải ngày nào về nhà cũng phải nhìn thấy người mà mình không thích.
Cháu sẽ rất bức bối.
Cầu xin ông, đứng ở góc độ của cháu mà suy nghĩ một chút, được không ạ?" Chu Thành An khẩn cầu nói.
Thân hình của ông cụ Chu sững lại một cái, cuối cùng quay đầu, không nhìn đến anh ấy nữa.
Chu Thành An biết, ông nội không muốn nhìn mặt anh ấy.
Vì vậy nên anh ấy cũng không nói gì nữa, chỉ xoay người rời đi.
Lúc đến tập đoàn Chu thị, thì thấy Dương Tuệ Hà đứng ngoài cửa, bà ta đang bị bảo vệ giữ lại.
"Mấy người cản tôi làm gì? Tôi nói cho mấy người hay, tôi là mẹ vợ của Tổng Giám đốc tập đoàn này, coi chừng tôi nói con rể tôi sa thải mấy người!"
Mấy nhân viên bảo vệ kia không mảy may suy suyển, vẫn giữ lại bà ta ở cửa.
Chu Thành An thấy Dương Tuệ Hà, lên tiếng nói: "Bác gái, sao bác gái lại ở đây?"
Dương Tuệ Hà nghe được thanh âm của Chu Thành An, mừng rỡ khôn xiết, vội vàng thân mật kéo cánh tay của anh ấy.
"Ôi trời, Thành An, rốt cuộc cháy tới rồi.
Mấy cái con người không có mắt này, không cho bác gái vào trong.
Bác là mẹ vợ của cháu kia mà, cháu mau đuổi bọn họ đi!"
Chu Thành An nghe lời nói của bà ta, một mặt cười, một mặt tỉnh rụi gỡ tay bà ta ra.
"Xin lỗi bác gái, đây là bổn phận của bọn họ.
Cháu không cách nào đuổi họ đâu.
Huống chi, bác gái có thể trở thành mẹ vợ của cháu hay không cũng chưa biết được đâu ạ."
Sắc mặt của Dương Tuệ Hà trở nên khó coi.
Người này, không phải là đang vả vào mặt bà ta hay sao? Đã vậy còn nói trước mặt bao nhiêu người thế này?
Sau đó bà ta hắng giọng một cái: "Ha ha ha, Thành An thật là biết đùa.
Hay là chúng ta vào trong đi.
Cháu nhìn trời nắng thế này, chúng ta nói chuyện phiếm ở ngoài này cũng không tiện lắm!"
Nói xong, bà ta liền tự mình đi vào, mấy người bảo vệ kia cũng không cản bà ta lại nữa, mặc cho bà ta vào trong.
Sau khi Dương Tuệ Hà đi vào, ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, thấy Chu Thành An đi tới, lập tức vẫy vẫy tay.
"Ui, con rể An, mau qua đây ngồi đi!"
Người trong công ty nghe được, trên mặt ai cũng ngạc nhiên, sau đó thấp giọng nói mấy câu, liền bước rời đi nhanh hơn.
"Không phải chứ, Tổng Giám đốc thật sự muốn thành con rể của nhà họ Lâm? Danh tiếng của Lâm Ngọc Yên kia cũng có tốt đẹp lắm đâu? Hung hăng càn quấy chẳng biết ai vào với ai."
"Còn không phải à? Tôi cũng không tin, nhưng hôm nay nhìn người đàn bà kia cũng đã gọi Tổng Giám đốc là con rể rồi.
Đây không phải là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi hay sao?"
"Ôi, Tổng Giám đốc của chúng ta thật đáng thương."
Vì vậy, sau chuyện này, toàn thể nhân viên đều dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn anh ấy, khiến cho Chu Thành An có chút kỳ quái.
Có điều, những thứ này cũng để sau này mới nói.
Chu Thành An ngồi ở trên ghế salon, trên mặt mặc dù là vẻ cười, nhưng trong đáy mắt không hề có ý cười: "Bác gái, xưng hô này bác tốt nhất đừng kêu bừa!"
Dương Tuệ Hà nhìn anh ấy, đột nhiên cảm giác được áp lực vô hình.
Bà ta cười ha ha hai tiếng: "Ôi trời, Thành An cháu cũng thật là! Ngọc Yên nhà bác có chỗ nào không tốt, bác sẽ nói nó thay đổi.
Cháu cũng biết, con bé thích cháu như vậy, chẳng lẽ cháu nhẫn tâm nhìn con bé thương tâm khổ sở hay sao?"
Chu Thành An nghe lời nói này của bà ta, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, anh ấy nhàn nhạt hỏi: "Bác gái, bác nói xem lòng dạ đen tối thì thay đổi thế nào?"
Dương Tuệ Hà sửng sốt một chút, sau đó che miệng cười lên: "Ha ha ha… Điều này sao có thể chứ? Ngọc Yên nhà bác là lương thiện nhất rồi.
Đến cả con kiến nó cũng không nỡ giết, sao mà lại có lòng dạ đen tối được chứ?".