LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Đương nhiên là anh ta không thể gánh chịu nổi, đừng nói là mấy trăm triệu nhân dân tệ, mà cho dù có là mấy triệu nhân dân tệ thì anh ta cũng không bỏ ra nổi.

“Tôi rất xin lỗi!” Anh ta cúi thấp đầu.

Lâm Hoàng Phong xoa trán, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Quản lý Dương, tôi nghĩ là với trí thông minh của mình thì hẳn là cậu phải biết tôi muốn câu trả lời gì.” Đương nhiên Trình Tuấn Dương biết, lần này tập đoàn Đỗ Thị có thể giành được quyền sở hữu mảnh đất kia, chắc chắn là do có người nằm vùng trong chỗ bọn họ.

Bởi vì tập tài liệu mà anh ta đã khóa vào trong ngăn kéo đã bị đánh cắp.

Đây cũng là tin tức mà anh ta mới nhận được, từ trước tới nay, anh ta đều dùng cái chìa khóa dự bị trong phòng làm việc.

Nhưng hôm nay, sau khi tập đoàn Đỗ Thị trúng thầu thành công thì anh ta mới phát hiện không thấy chiếc chìa khóa khác trong ngăn kéo đâu nữa.

“Tôi biết, ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ cho chủ tịch Phong một câu trả lời khiến ngài hài lòng!”
“Được, ba ngày! Nếu không tìm được người kia cho tôi thì cậu tìm công việc khác đi, Quản lý Dương!” Trình Tuấn Dương biết, lời này của anh Phong là nghiêm túc, mà anh ta, không những chỉ vì công việc này mà còn là để cho mình một lời cảnh tỉnh.

Về tới phòng, Dư Hồng Thu lập tức đứng dậy, lo lắng hỏi: “Quản lý Dương, anh không sao chứ?”
“Không sao, tôi thì có chuyện gì được chứ?” Trình Tuấn Dương cười cười, không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh ta dưới cặp kính cận dày cộp.

Đỗ Minh Nguyệt cũng đứng lên và hỏi: “Lâm Hoàng Phong...!À không, chủ tịch Phong nói gì rồi?” Trình Tuấn Dương thấy hai người bọn họ lo lắng cho anh ta như vậy thì trong lòng cũng vui hơn, an ủi: “Tôi thật sự không sao, hai người không cần lo lắng đâu!”
“Tôi thấy bọn họ chỉ đang mèo khóc chuột, giả vờ tốt bụng thôi.” Lâm Đạt vén mái tóc dài của cô ta và cười khẩy một cái.


Dư Hồng Thu vừa nhìn thấy Lâm Đạt thì lại cảm thấy chướng mắt, hết lần này tới lần khác quái dị như thế.

“Cô mới nói gì đấy hả? Ai mèo khóc chuột hả?” Dư Hồng Thu hỏi lại.

Lâm Đạt cũng không chịu lép vế: “Cần nói ai thì tôi nói, bây giờ tất cả mọi người trong công ty đều biết chúng ta đã thua tập đoàn Đỗ Thị, tất cả đều đang suy đoán xem liệu có phải công ty chúng ta có nội gián hay không, tôi thấy hai người bọn họ là khả nghi nhất đấy.”
“Cô có ý gì hả?”
“Đủ rồi!” Trình Tuấn Dương chợt quát lớn.

Tiếng quát này của anh khiến Dư Hồng Thu và Lâm Đạt lập tức im lặng.

“Cãi nhau cái gì vậy hả, hai người về viết một bản kiểm điểm, trước khi tan làm thì đưa cho tôi!” Dứt lời, Trình Tuấn Dương lập tức đi về phòng làm việc.

Lâm Đạt tức giận giẫm chân, sau đó hừ một cái rồi hất cằm rời đi.

Mặc dù trong lòng Dư Hồng Thu rất bất mãn nhưng cũng biết mình hơi kích động, sau đó bất mãn bĩu môi ngồi xuống.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ này của cô ấy, vỗ vai cô an ủi: “Ngoan!”
Dư Hồng Thu nhìn cô một cái, sau đó “gâu” một tiếng, chọc cho hai người cười rộ lên.

Trình Tuấn Dương không biết tại sao tài liệu đấu thầu lại bị lộ ra ngoài, anh ta chợt nhớ tới chìa khóa thì phát hiện không thấy chìa khóa đâu nữa.


Ánh mắt anh ta trở nên nặng nề, sau đó đi tới phòng bảo vệ xem thử thì lại phát hiện có một ngày màn hình bị lỗi.

Rất đúng lúc, cảm giác như việc này được thực hiện có chủ đích.

.

truyện xuyên nhanh
Những người bảo vệ cũng hơi khó xử, nói: “Không biết hôm đấy bị sao mà màn hình đột nhiên bị lỗi, sau đó bận quá nên chúng tôi cũng không gọi thợ sửa, hôm sau mới gọi thợ tới, bảo là đường dây bị hỏng!” Trình Tuấn Dương khẽ gật đầu, sau đó lại rơi vào trầm mặc.

“Tại sao không có ai nói chuyện này với tôi?” Trình Tuấn Dương nghiêm túc hỏi.

Vẻ mặt những người bảo vệ trở nên khó xử, nói: “Lúc đó chúng tôi đã nói với Phó giám đốc Nghĩa rồi, anh ấy không nói cho anh à?”
La Nghĩa?
Trình Tuấn Dương nhíu mày, La Nghĩa chưa từng nhắc tới chuyện này với mình, lần trước bọn họ còn cùng tới buổi triển lãm ông Diêm, không thể có chuyện không nói với anh ta.

Những người bảo vệ kia thấy anh ta lại im lặng thì cũng không nói gì nữa.

Một lát sau, Trình Tuấn Dương mới lên tiếng: “Tôi biết rồi, lần sau nếu còn xảy ra chuyện như thế này nữa thì phải báo lại cho tôi!”
Những người bảo vệ khẽ gật đầu, sau đó Trình Tuấn Dương mới rời đi.


Sau khi rời khỏi phòng bảo vệ, Trình Tuấn Dương lập tức đi tìm La Nghĩa.

La Nghĩa nhìn thấy Trình Tuấn Dương xuất hiện thì hơi tránh né ánh mắt.

“Quản lý Dương, sao anh lại tới đây?” La Nghĩa cười khà khà, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Trình Tuấn Dương nhìn anh ta một cái, sau đó khẽ hỏi: “Không có gì, tôi tới hỏi vài chuyện thôi, sao lại không nói chuyện camera với tôi?”
La Nghĩa biết nếu anh ta mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ tới hỏi tội mình nên đã chuẩn bị xong lý do để thoái thác từ trước.

“Tôi quên mất, sau mới nhớ ra, mà tôi nghĩ đây cũng chẳng phải việc gì lớn nên mới không nói với anh.”
Trình Tuấn Dương nhìn anh ta, dường như đang phân biệt xem những lời này của La Nghĩa là thật hay giả.

La Nghĩa biết Trình Tuấn Dương không có chứng cứ gì để chỉ tội anh ta nên dáng vẻ rất ung dung.

Đương nhiên Trình Tuấn Dương không phát hiện được gì, sở dĩ anh ta đến gặp La Nghĩa hỏi mấy chuyện này cũng chỉ vì muốn cảnh cáo anh ta mà thôi.

Thứ nhất, Trình Tuấn Dương mới là quản lý, thứ hai cũng là vì chuyện tài liệu đấu thầu.

“Vì tôi là quản lý nên phó Phó giám đốc Nghĩa nên báo cáo chi tiết mọi chuyện với tôi thay vì cứ nói quên rồi cho qua mọi chuyện!”
La Nghĩa không dám mạnh miệng, đành phải cúi đầu nói: “Vâng vâng vâng, Quản lý Dương nói đúng!”
Sau khi Trình Tuấn Dương rời đi, vẻ nịnh nọt trên mặt La Nghĩa biến mất, anh ta nhổ nước bọt xuống đất: “Hừ, thật sự nghĩ mình làm quan to, ghê gớm lắm đúng không? Chờ ông đây lên làm quản lý rồi thì việc đầu tiên chính là đuổi mày đi đấy!”
Ngày tiếp theo, Trình Tuấn Dương vẫn chưa có chút manh mối nào.


Thế nhưng mọi người trong công ty đều đang rất hoang mang, cũng không biết ai tung tin đồn, nói vì tổng giám đốc tập đoàn Đỗ Thị là ba vợ của chủ tịch Phong nên anh mới cố ý tặng cho tập đoàn Đỗ Thị.

Người bất mãn nhất tất nhiên là những thành viên của hội đồng quản trị!
Lúc họp, lúc đầu đám người thành viên của hội đồng quản trị này đã có thành kiến với Lâm Hoàng Phong rồi, bây giờ còn xảy ra chuyện này thì làm gì có ai còn ngồi yên được chứ.

“Anh Phong, dù sao cậu cũng nên cho chúng tôi một lời giải thích chứ nhỉ?”
“Cậu khiến chúng tôi tổn thất mấy chục triệu nhân dân tệ, chẳng lẽ cậu cứ cho qua mọi chuyện như thế à?”
“Tôi thấy là cậu đã thương lượng trước với tập đoàn Đỗ Thị rồi dùng tiền của chúng tôi để đưa cho nhà họ Đỗ đúng không, dù sao thì đó cũng là ba vợ của cậu mà!”
Sắc mặt của từng người trong hội đồng quản trị rất khó coi, Lâm Hoàng Phong cũng không lên tiếng trả lời, bọn họ đã sốt ruột đến mức vây quanh anh.

“Cậu có ý gì vậy, chủ tịch Phong, dù gì thì cậu cũng nên nói một câu đi chứ!”
Chiếc áo sơ mi trắng của Lâm Hoàng Phong hơi mở ra, xương quai xanh gợi cảm lộ ra, gương mặt lạnh như băng đó hết lần này tới lần khác khiến người ta có cảm giác cấm dục.

“Các vị hội đồng quản trị, không biết các vị muốn tôi giải thích cái gì nhỉ?” Anh hơi lùi lại, dựa lưng vào ghế.

Đám người hội đồng quản trị đó nghe thấy anh nói thế thì lập tức bất mãn, tất cả mọi người đều mồm năm miệng mười tranh luận trong phòng họp.

Tuy đại đa số bọn họ đều đang bất mãn với Lâm Hoàng Phong nhưng Lâm Hoàng Phong lại rất hài lòng nhìn bọn họ, dường như chẳng hề sốt ruột chút nào.

Lúc này, cửa phòng họp chợt mở ra.

Bà cụ mặc một bộ sườn xám màu xanh da trời, điềm tĩnh bước vào..


Bình luận

Truyện đang đọc