LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



“Cô Yên muốn dạy dỗ ai?” Một giọng nói trầm thấp và tức giận truyền đến, vài người trong văn phòng đều sững sờ.

Lâm Hoàng Phong vội vã chạy đến khi nhận được cuộc gọi không ngờ anh lại nhìn thấy cảnh này ngay khi vừa mở cửa ra.

Tay của Lâm Ngọc Yên dừng lại rất nhanh, đương nhiên cô ta cũng đã từng nghe đến tên của Lâm Hoàng Phong nên không dám làm gì quá đáng trước mặt anh.

Cô giáo thở phào khi thấy hiện trường tạm thời được kiểm soát.

Cũng may là không có đánh nhau, nếu có đánh nhau thì chắc hẳn cô giáo cũng không thể can ngăn được.

“Anh Phong.” Nhìn thấy Lâm Hoàng Phong, Lâm Ngọc Yên cuối cùng cũng có vẻ dịu đi một chút.

Anh không nhìn cô ta, chỉ một mạch đi thẳng đến phía Đỗ Minh Nguyệt và ôm cô vào lòng.

“Không sao chứ? Có bị thương gì không?” Lâm Hoàng Phong có chút lo lắng, dù sao thì Đỗ Minh Nguyệt cũng là phụ nữ đang mang thai.

Nếu anh biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy anh nhất định sẽ tự mình đến chứ không để Đỗ Minh Nguyệt đến đây.

Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, ánh mắt dịu dàng: "Không sao, anh đừng lo lắng."
“Không sao là tốt rồi.” Lâm Hoàng Phong thấy cô quả nhiên không sao, liền lạnh lùng quay đầu nhìn Lâm Ngọc Yên: “Tay cô giơ lên cũng cao thật đấy.”

Anh đối với Lâm Ngọc Yên cũng không xa lạ gì, cũng có gọi là đã từng va chạm với Lâm Ngọc Yên, nhưng điều quan trọng nhất là họ Lâm và tập đoàn của nhà Lâm Ngọc Yên có quan hệ hợp tác nên anh cũng không làm tới mức quá gay gắt.

Lâm Ngọc Yên vẫn có chút sợ hãi nhìn Lâm Hoàng Phong, nhưng cô ta cũng biết hiện tại không nên biểu lộ ra rằng mình đang sợ hãi.

Cô ta ngẩng đầu lên trực tiếp nhìn Lâm Hoàng Phong: "Anh Phong, đừng trách tôi nói lung tung.

Chính con gái của anh đã đánh cháu họ của tôi, mà vợ của anh lại còn yêu cầu cháu tôi phải xin lỗi con bé.

Đấy là điều không thể chấp nhận được vì chính con gái anh là người ra tay trước."
Người ta nói rằng Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt có một mối quan hệ tốt đẹp nên hôm nay cô ta sẽ xem liệu mối quan hệ giữa hai người này có thực sự tốt như những lời người khác đã nói hay không.

“Ồ?” Lâm Hoàng Phong nhướng mày nhìn Thanh Vy bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: “Con ra tay trước sao?
“Vâng.” Thanh Vy thừa nhận không chút do dự.

Lâm Ngọc Yên có chút tự đắc, không nhịn được nói: "Anh cũng nghe thấy rồi đó.

Tôi nói đâu có sai, chính con gái anh là người đã ra tay trước."
Tất cả đều nói Lâm Hoàng Phong là người ngay thẳng, chưa bao giờ bao che cho bất cứ chuyện gì, hôm nay cô ta muốn xem Đỗ Minh Nguyệt có thể kiêu ngạo được bao lâu.

Ngay khi Lâm Ngọc Yên đang hân hoan, cô ta liền nghe thấy câu hỏi của Lâm Hoàng Phong: "Thanh Vy, tay con có đau không?"
Thanh Vy nhanh chóng đáp lại: "Đau mà bố! Cậu ấy da mặt thật dày!"
Đỗ Minh Nguyệt hơi ngẩn ra, cô phát hiện Thanh Vy khi nói chuyện thật sự rất khó chịu.

Lâm Ngọc Yên lúc này đang đứng trước mặt họ, sắc mặt xanh mét vì tức giận.

“Cậu mới là đồ da mặt dày.

Cậu thật ngông cuồng, chẳng ai muốn chơi cùng với cậu đâu!” Tính tình của Chúc Y cũng rất đanh đá, khi có người nói cô bé thì nó liền lập tức bắt đầu phản bác.

Thanh Vy bắt đầy tức giận khi nghe thấy điều này, cô bé vô thức muốn lao vào đánh Chúc Y nhưng may mắn thay Đỗ Minh Nguyệt đã nhanh chóng dùng tay cản cô bé lại.

“Tôi đã cảm thấy vô cùng khó hiểu khi mới tới đây, con gái của tôi cư xử tốt như vậy, làm sao có thể vô cớ đánh nhau với một bạn học.” Lâm Hoàng Phong nheo mắt lại nhìn Lâm Ngọc Yên và Chu Y rồi nói: “Thì ra là một người phụ nữ lắm mồm đang đứng sau lưng một con bé để kích động nó."
Đương nhiên người phụ nữ miệng lắm mồm này nhất định là đang nói về Lâm Ngọc Yên, một đứa trẻ như Chúc Y sao lại có thể nói ra lời như vậy, nhất định là có người đã tiêm nhiễm vào đầu cô bé những câu nói như vậy.

Lâm Ngọc Yên có chút áy náy nhưng cô ta nhanh chóng ổn định lại: "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì."
Quả thật cô ta đã dạy Chúc Y điều đó nhưng cô ta không muốn công nhận lời nói của anh.


Lâm Hoàng Phong không thích những điều vô nghĩa như vậy, anh chỉ lạnh lùng nói: "Cô Yên, cô và em họ cô xin lỗi vợ con của tôi mau."
Lâm Ngọc Yên là một cô gái không có trí tuệ và là một người có tính tình vô cùng kém, nên không có gì ngạc nhiên khi anh coi thường cô ta.

Xin lỗi Đỗ Minh Nguyệt và Thanh Vy? Lâm Ngọc Yên cật lực phản bác: "Không thể, con bé ra tay trước, tại sao chúng tôi lại phải xin lỗi? Anh không thấy điều đó là vô cùng bất hợp lý hay sao?"
Đỗ Minh Nguyệt không thể nhịn được nữa, hỏi thẳng: "Nếu Chúc Y không nói những lời xúc phạm đến chúng tôi thì làm sao Thanh Vy có thể đẩy con bé được? Cô dạy cháu mình như vậy có chút không hợp lý đó."
Lâm Ngọc Yên rõ ràng không thể nhận thức được lỗi sai của chính cháu họ mình mà cô ta luôn khăng khăng về hành động đẩy ngã của Thanh Vy.

Tất nhiên Đỗ Minh Nguyệt không thể chịu đựng được loại người này.

“Cô Yên, tôi yêu cầu cô xin lỗi ngay lập tức.” Lâm Hoàng Phong nói thêm sau lời nói của Đỗ Minh Nguyệt.

Thấy vợ chồng hai người họ hung hăng, Lâm Ngọc Yên phải thừa nhận dù không hòa giải cũng không thể đánh được hai người họ.

Nhưng cô ta kiên quyết không muốn xin lỗi.

Nghĩ đến đây Lâm Ngọc Yên nhanh chóng nói: "Nếu tôi không xin lỗi thì sao?"
Lâm Hoàng Phong đỡ Đỗ Minh Nguyệt ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: "Tôi nhớ gần đây có một dự án mà tôi đã hợp tác với nhà cô.

Tôi không ngại tìm một đối tác khác tốt hơn đâu."
Tập đoàn nhà họ Lâm vẫn kém xa tập đoàn do Lâm Hoàng Phong lãnh đạo, nhiều dự án trong những năm gần đây có thể nói hai bên đã hợp tác rất tốt.

Lâm Ngọc Yên được biết về dự án hợp tác với nhà họ Lâm gần đây, và cô ta thậm chí còn nhận thức rõ hơn tầm quan trọng của dự án này đối với gia đình mình.

Nếu vì nguyên nhân của cô ta mà làm hỏng sự hợp tác giữa hai công ty thì cô ta nhất định sẽ bị các trưởng lão trong gia tộc mắng chết.

Lâm Ngọc Yên nắm chặt tay nhìn Đỗ Minh Nguyệt, trong mắt oán hận, thật lâu sau mới nghẹn ngào nói một câu: "Thực xin lỗi!"

Lâm Hoàng Phong cũng không phải là người dễ bỏ qua, ngay sau đó anh chuyển ánh mắt về phía Chúc Y: "Cả cháu họ của cô nữa."
Lâm Ngọc Yên chống lại lửa giận trong lòng nhìn Chúc Y nói: "Mau xin lỗi đi."
Chúc Y cong môi, trực tiếp nói: "Cháu không muốn, cháu không muốn xin lỗi Lâm Thanh Vy, mẹ cậu ấy là người xấu!"
Nghe những lời cuối cùng của Chúc Y, vẻ mặt của Lâm Hoàng Phong nhanh chóng thay đổi.

Đỗ Minh Nguyệt cũng không để tâm, dù sao một lời nói cũng chẳng ảnh hưởng tới cô, hơn nữa người nói ra lại là một đứa trẻ nên cô không muốn chấp nhặt với nó.

“Đứa nhỏ này được dạy dỗ tốt quá.” Lâm Hoàng Phong không khỏi châm chọc nói.

Lâm Ngọc Yên chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, hai mắt hung dữ nhìn Chúc Y: "Mau xin lỗi đi, đừng để cô nói lần thứ ba."
Đương nhiên Chúc Y không muốn xin lỗi nhưng khi Lâm Ngọc Yên nhìn cô bé một cách dữ tợn thì cô bé cũng cảm thấy sợ hãi.

Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng Chúc Y cũng nghẹn ngào nói với Thanh Vy: "Tớ xin lỗi."
Thanh Vy ban đầu vẫn miễn cưỡng không muốn nói chuyện nhưng Đỗ Minh Nguyệt đã kéo cô bé xuống bên cạnh mình.

Hồi lâu sau Lâm Thanh Vy mới nhìn Chúc Y rồi chậm rãi nói:
“Lần này tớ sẽ tha thứ cho cậu, nhưng nếu lần sau cậu vẫn tiếp tục nói những lời xúc phạm mẹ tớ thì tớ sẽ đánh cậu thêm một lần nữa!” Thanh Vy giơ nắm đấm lên, lộ ra vẻ hung dữ.

“Oa!” Chúc Y không khỏi kêu lên..


Bình luận

Truyện đang đọc