LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG


Hoắc Minh Vân biết bọn họ muốn ăn cơm cùng nhau, mình cũng sẽ không làm kỳ đà cản mũi.

"Các người đi ăn cơm đi, vừa vặn Minh Lâm cũng sắp tan sở, tớ đi tìm anh ấy."
Đỗ Minh Nguyệt trong lòng cũng ngượng ngùng, dù sao cũng là cùng đi ra ngoài, bây giờ lại bỏ cô ấy một mình.

"Hay là nói Hoàng Phong đưa cậu đi qua đó đi, một mình cậu tớ cũng không yên tâm lắm."
Hoắc Minh Vân sau khi nghe, khoát tay một cái: "Không cần, tôi không quấy rầy thế giới riêng của hai người."
Nói xong, còn cố ý nháy mắt, giống như là lưu manh vậy.

Đỗ Minh Nguyệt bị cô ấy làm cho tức cười, đưa tay đẩy cô ấy một cái, nói: "Cậu học được cái này ở đâu đấy? Không đứng đắn chút nào."
Hoắc Minh Vân le lưỡi một cái, sau đó bắt một chiếc taxi, cười hì hì trốn.

Đến lúc Lâm Hoàng Phong tới, thấy Đỗ Minh Nguyệt một người ở đó.

Đỗ Minh Nguyệt lên xe, đeo đai an toàn xong.

"Hoắc Minh Vân đâu? Cô ấy không phải là cùng đi với em à?"
"Hoắc Minh Vân nói cô ấy cùng Minh Lâm đi ăn cơm cùng nhau, cũng không chờ em!" Lâm Hoàng Phong gật đầu một cái, sau đó liền lái xe rời đi.

Vừa vặn đến nhà hàng, Lâm Hoàng Phong dẫn cô đến nhà hàng mà anh nói ngon kia.

Nhìn qua trước cửa vào đã cảm thấy rất đắt.

Quả nhiên người có tiền ăn cái gì đều rất chú trọng a!
Sau khi vào trong, Lâm Hoàng Phong rất nhuần nhuyễn chọn đồ ăn cho cô.


Đỗ Minh Nguyệt trêu nói: "Xem ra anh thường xuyên đến nhỉ?"
"Cũng không phải, Hoàng Thành Trung giới thiệu cho anh, nếu ăn không ngon em nói cho anh, anh sẽ đánh cậu ta một trận!"
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Hoàng Thành Trung xa cuối chân trời đột nhiên nhảy mũi một cái, thân thể cũng giá rét, anh ta sờ cánh tay một cái, chẳng lẽ có người mắng anh sau lưng?
Thịt bò bít tết rất nhanh thì lên, động tác của Lâm Hoàng Phong ưu nhã, nhìn cảnh đẹp ý vui vô cùng, Đỗ Minh Nguyệt len lén nhìn mấy bận.

Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung, ngón tay thuôn dài của anh duỗi ra, sau đó đặt đĩa thịt bò trước mặt cô.

Anh đưa đĩa thịt vừa mới cắt xong cho cô.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn thịt bò bít tết được cắt vuông vắn trước mặt, trong đầu chỉ có một ý tưởng.

Chứng ám ảnh cưỡng chế đáng sợ.

"Ăn đi, anh cắt cho em rồi đó!"
Đỗ Minh Nguyệt mơ mơ màng màng gật đầu một cái: "Được!"
Có điều thịt bò bít tết kia, mùi vị thật sự rất ngon, cho nên mới nói, đắt xắt ra miếng, tiền nào của nấy.

"Ôi, thịt bò ngon thật!" Đỗ Minh Nguyệt mặt đầy hạnh phúc!
Nhìn cô như thế, Lâm Hoàng Phong cũng không khỏi cười lên, Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh một cái, hỏi: "Anh cười cái gì? Chẳng lẽ ăn không ngon sao?"
Lâm Hoàng Phong gật đầu một cái: "Ăn ngon, chẳng qua là cảm thấy em như thế này, thật giống như một con hamster?"
"Anh đang khen em đáng yêu đó à?"
"Chợt phát hiện, càng ngày em càng không biết xấu hổ." Lâm Hoàng Phong bỏ một miếng thịt bò vào miệng nhai.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh như vậy, nổi ý muốn đánh người, cái gì gọi là không biết xấu hổ chứ? Thật là…
Lúc ăn cơm, Đỗ Minh Nguyệt đem chuyện xảy ra hôm nay kể anh nghe.

Nói bà cụ đó càng lúc càng cảm giác là một nhân vật lớn.

Lâm Hoàng Phong sau khi nghe xong, cẩn thận suy nghĩ một phen, nói: "Vậy có khi là bà cụ Tề.

Bà cụ Tề cùng ông cụ Tề có thể nói là hình mẫu vợ chồng điển hình.

Hai người kết hôn sắp được năm mươi năm rồi, vẫn rất ân ái.

Có điều, bọn họ rất ít can thiệp chuyện của công ty, cho nên hẳn rất ít người biết bọn họ!"
"Bà cụ Tề? Trước em có nghe nói qua."
"Tề Minh biết không? Anh ta là Tổng giám đốc của Sunny.

Phải nói, là thương hiệu nổi tiếng của tập đoàn Tề thị."
Đỗ Minh Nguyệt cắn nĩa, không nghĩ tới còn có chuyện phức tạp như vậy.

Có điều, Tề Minh đó chắc chắn là cháu của bà cụ Tề, nếu không cũng không khả năng nói là đi tìm anh ta.

Ngay lúc Đỗ Minh Nguyệt trầm tư suy nghĩ, điện thoại của Lâm Hoàng Phong vang lên, anh nhìn một cái, đặt dao xuống khăn.


"Người khiến người khác chán ghét đến rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt sau khi nghe, có chút nghi ngờ hỏi: "Người khiến người khác chán ghét đến rồi? Ai làm cho người khác chán ghét."
Lâm Hoàng Phong khẽ cười một tiếng, đứng lên xoa xoa đầu cô, sau đó đi ra ngoài.

Nghe điện thoại, bên trong lập tức truyền đến giọng cầu xin tha thứ của Lâm Đại Hải.

"Chủ tịch Phong, anh mau giúp tôi một tay đi, tôi có thể mua hàng kia, cũng là do anh nói với tôi nó có thể sinh lợi cho tôi.

Tôi làm sao biết sẽ xảy ra chuyện đâu?"
"Chủ tịch Hải đừng nói như thế chứ? Tôi nói vậy lúc nào? Chẳng qua tôi nhắc nhở ông một chút thôi.

Quyền quyết định nằm trong tay ông mà!"
"Nói như thế, nhưng nếu như anh không nói những lời đó với tôi, thì tôi căn bản sẽ không làm như vậy." Lâm Đại Hải có chút mất khống chế.

Lâm Hoàng Phong nghe ông ta nói, híp mắt một cái, thanh âm cũng không khỏi tăng thêm một ít.

"Chủ tịch Hải, ông đừng nói bậy bạ thì có khi còn hay!"
Lâm Đại Hải nghe anh nói vậy, cũng không khỏi mím môi, không dám nói lời nào.

Lâm Hoàng Phong thấy ông ta yên lặng, mới lạnh nhạt nói: "Nếu chủ tịch Lâm không có cái gì muốn nói, thì tôi còn có việc, cứ như vậy đi!"
Cúp điện thoại, Lâm Đại Hải mặt mày khó coi vô cùng.

Dương Tuệ Hà ở một bên gấp gáp hỏi: "Như thế nào? Chủ tịch Phong nói cái gì?"
"Chủ tịch Phong không nói gì!" Lâm Đại Hải rũ đầu xuống.

Dương Tuệ Hà sau khi nghe, lập tức lại nổi giận: "Tôi nói gì rồi chứ.

Bảo ông đừng có làm, tuyệt đối đừng có làm.

Càng nói ông càng làm.

Bây giờ làm sao đây?"
"Bà nói như vậy lúc nào? Chính miệng bà nói có thể làm.


Bà còn nói tôi bỏ nhiều vào đó một chút.

Bây giờ quay ngược lại trách tôi?" Lâm Đại Hải hét lên.

Vốn tâm tình ông ta không được tốt.

Lúc này, người phụ nữ này lại đem sai lầm một mực đổ hết lên trên đầu ông ta.

Ông ta cũng nộ khí xung thiên!
Dương Tuệ Hà thấy ông ta như vậy, không kiềm được cũng nổi giận theo: "Được đó, Lâm Đại Hải, ông có ý gì? Tôi chỉ là một người phụ nữ sao mà hiểu được những thứ này? Tôi nói được là được, ông lớn to đầu mà không có đầu óc hả?"
"Tôi không có đầu óc? Còn không phải là bà lúc thế này lúc thế nọ làm cho tôi rối tinh rối mù lên hay sao? Tôi nói cho bà hay, tôi không ở nổi với bà dù chỉ một ngày nữa! Ly dị đi! Dù sao công ty này cũng xong rồi, tôi cũng không có gì ràng buộc nữa."
Lâm Đại Hải như thế, cũng coi là con giun xéo lắm cũng quằn.

Dù sao mình cũng chưa từng sống được một ngày yên ả.

Ly dị cũng coi như đổi được một chút yên tĩnh.

"Cái gì? Ly dị?" Dương Tuệ Hà tròn mắt: "Ông đừng có mà mơ.

Tôi nói cho ông hay, ông muốn ly dị là vì tình đầu của mình về đây rồi đúng không? Tôi biết hết! Bà ta mà tới, thì thần hồn của ông cũng ném hết ra ngoài!"
Lâm Đại Hải mặt tức giận tái xanh mặt: "Tôi không có gì để nói với bà nữa."
Lâm Ngọc Yên đứng ở trên lầu, nghe rõ cuộc đối thoại của họ.

"Lâm Hoàng Phong không phải là vì trả thù mình chứ? Không thể nào, anh ta không phải là không quan tâm đến sự sống chết của người phụ nữ kia hay sao? Chẳng lẽ chuyện này, thật sự có điều gì ngoài ý muốn? Không được, mình phải điều tra rõ mới được!".


Bình luận

Truyện đang đọc