Viên Quân Minh gọi cho Serena nhiều cuộc điện thoại nhưng đều không được, điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng tức giận.
“Serena bị làm sao vậy, điện thoại cũng không chịu nghe, cô ta muốn tôi tức chết sao?”
Viên Quân Minh không hề nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, bây giờ tất cả các đối tác đều đang gọi đến.
“Tổng giám đốc Minh, tin tức trên Facebook là sao vậy? Có phải thật không?”
“Làm sao là thật được, xin ông đừng gấp, tin này là giả.”
Vừa giải thích xong bên này thì điện thoại bên kia lại gọi đến.
Viên Quân Minh gần như đã cố gắng hết sức để giải thích với bọn họ, nhưng đến cuối cùng vẫn là mất hết kiên nhẫn, trực tiếp rút luôn dây điện thoại ra.
“Đi tìm Serena cho tôi, còn có trợ lý bên cạnh cô ta đâu? Đi tìm cả hai người họ cho tôi!” Viên Quân Minh giận dữ hét lên.
Những nhân viên bên dưới bỗng run lên, sau khi nghe thấy anh ta bảo như vậy thì lập tức hoảng hốt chạy đi.
Tin tức này gây náo động rất lớn, ngay cả Đỗ Minh Nguyệt đang ở nước ngoài cũng nghe được.
Nhìn thấy một đám người đang mắng chửi Serena trên mạng nhưng mặt cô vẫn không hề dao động.
Nói như thế nào đây, tất cả đều là do cô ta gieo gió gặt bão, không thể đổ lỗi cho người khác.
Nhờ có sự chăm sóc của Yến Thanh Nhàn mà thân thể của Lâm Bảo Phong đã tốt lên nhiều, trên gương mặt cũng có thêm chút da thịt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa, Lâm Bảo Phong sẽ biến thành một con lợn mất!
Tuy nhiên, Đỗ Minh Nguyệt vẫn hy vọng cậu bé béo lên một chút, lúc trước cậu quả thật là quá gầy, nhìn vào cũng cảm thấy có chút thương xót.
“Dì Minh Nguyệt à, dì đang làm gì ở đây vậy?” Lâm Bảo Phong đi tới, mang vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt xoa đầu của cậu, dịu dàng nói: “Dì Minh Nguyệt đang xem mấy món đồ thú vị, Bảo Phong, hôm nay con đã uống thuốc chưa?”
Vừa nghe đến từ uống thuốc, sắc mặt Lâm Bảo Phong đã lập tức xụ xuống.
“Dì Minh Nguyệt ơi, con có thể không uống thuốc nữa được không?” Toàn bộ gương mặt cậu bé nhăn lại, cho thấy cậu hoàn toàn không thích uống thuốc.
Chứng kiến bộ mặt này của cậu bé, Minh Nguyệt chợt nhớ đến một người, mặc dù đây không phải là con của Lâm Hoàng Phong nhưng lại có thể mơ hồ thấy được hình bóng Lâm Hoàng Phong trên người cậu bé.
“Không được, nếu như con không uống thuốc thì con sẽ không khỏi bệnh, không đỡ hơn, dì sẽ cảm thấy tự trách!” Đỗ Minh Nguyệt cười từ chối.
Lâm Bảo Phong bĩu môi, hiển nhiên cũng không muốn cô tự trách mình nhưng thuốc kia quả thật rất đắng, rất khó nuốt, căn bản cậu bé cũng không chịu nổi.
Thấy Lâm Bảo Phong im lặng, cô nở nụ cười sau đó lấy ra một viên kẹo dụ dỗ cậu bé.
“Có muốn ăn không?”
Lâm Bảo Phong nhìn cái kẹo, không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt.
“Con muốn ăn!”
“Nếu con muốn ăn thì hãy uống hết chỗ thuốc kia đi đã.
Nếu không thì dì sẽ không cho con ăn kẹo đâu!”
Lâm Bảo Phong có chút do dự, sau đó nhìn cái kẹo kia một lúc rồi mới chấp nhận uống thuốc.
“Được rồi, con sẽ uống thuốc, dì hứa phải cho con kẹo nha!”
“Tất nhiên rồi!” Đỗ Minh Nguyệt lộ ra bộ mặt tươi cười như đã thực hiện được gian kế.
Lâm Bảo Phong gật đầu một cách vô cùng miễn cưỡng, sau đó Đỗ Minh Nguyệt liền nhìn về phía Yến Thanh Nhàn, ánh mắt hai người chạm nhau, lập tức đã hiểu được ý tứ của đối phương.
Sau đó Yến Thanh Nhàn liền đem thuốc tới, chia cẩn thận rồi mới đưa cho Lâm Bảo Phong.
“Bảo Phong nghe lời, mau uống thuốc đi, như vậy con mới sớm khỏi bệnh.”
Lâm Bảo Phong nhận lấy, sau đó hơi ngửa đầu uống hết chỗ thuốc đó.
Ngay sau khi cậu bé uống xong thuốc, Đỗ Minh Nguyệt lập tức đưa cậu bé viên kẹo: “Bảo Phong giỏi quá, đây là phần thưởng của con!”
Lâm Bảo Phong Nhận đi tới nhận, vui vẻ đáp: “Con cảm ơn dì Minh Nguyệt!”
Cậu bé cầm viên kẹo, chạy đi rất nhanh.
Nhìn theo bóng lưng của cậu bé, trên gương mặt Minh Nguyệt nở ra một nụ cười cưng chiều.
Yến Thanh Nhàn rót cho cô một chén trà, nói: “Bảo Phong bây giờ đã khỏe hơn nhiều, lúc nào đấy thì con hãy dẫn thằng bé về đi!”
Đỗ Minh Nguyệt nhận lấy chén trà, lắc đầu trả lời: “Bây giờ chưa phải lúc, Hoàng Phong để con ở lại đây để tĩnh dưỡng, cho thấy chỗ họ chắc chắn đang gặp vấn đề gì đó, nếu bây giờ chúng ta trở về, thì chẳng phải là càng tăng thêm gánh nặng cho anh ấy hay sao?”
Cô nhìn thấy tin tức của Serena, cũng có thể thấy rõ gần đây đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
Cho nên bất kể thế nào, cô cũng không muốn tạo thêm rắc rối cho anh.
Yến Thanh Nhàn nghe Đỗ Minh Nguyệt nói như vậy, cũng biết cô đã quyết định nên không nói thêm câu nào.
Mấy ngày gần đây, Minh Nguyệt luôn thích ăn đồ cay, lúc trước cô không thích ăn cay nhưng bây giờ thì cô lại thích.
Cho nên Yến Thanh Nhàn thường sẽ đi siêu thị mua một ít ớt về.
Nhưng hôm nay, bà có một số việc nên Đỗ Minh Nguyệt tự mình đi siêu thị.
Yến Thanh Nhàn có chút lo lắng, khuyên cô hôm khác hẵng đi nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại rất cố chấp, không còn cách nào nữa, Yến Thanh Nhàn đành để cô đi.
“Vậy con nhớ đi đường cẩn thận nhé, đừng để bị lạc!”
“Mẹ à, con cũng đâu có mù đường!”
Mấy ngày đi dạo ở chỗ này nên cô cũng sớm quen địa hình ở đây, cho nên chắc chắn sẽ không lạc đường.
Yến Thanh Nhàn nhìn cô, thật sự bà còn chút lo lắng, nhưng cô cứ một mực năn nỉ nên bà đành phải để cô tự đi.
Bởi vì là phụ nữ có thai nên khi đi trên đường, cái bụng lớn của cô rất dễ bị người khác chú ý mà ở nước ngoài thì an ninh cũng không thật sự tốt.
Trùng hợp vào ngày hôm đó, Đỗ Minh Nguyệt đã bị theo dõi, một đám côn đồ nhìn thấy cô, sau đó chúng trao đổi ánh mắt một hồi, liền đi theo.
Đỗ Minh Nguyệt vốn không phát hiện, nhưng khi đi trên đường, cô vô tình nhìn vào gương xe đậu bên đường và thấy được bộ dạng lén lút của bọn họ ở trong đó.
Cô lấy lại bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì nhưng trong đầu đang suy nghĩ đến các biện pháp để cắt đuôi bọn họ.
Cô bước nhanh hơn, định tiến vào trong đoàn người đông đúc.
Thế nhưng, cô bước nhanh bao nhiêu thì chúng cũng đẩy nhanh tốc độ bấy nhiêu, mà hiện tại cô đang mang thai nên mới đi trên đường một lúc đã bắt đầu thở gấp.
Đỗ Minh Nguyệt vịn vào vách tường ở chỗ rẽ, bỗng thấy phía trước có bóng người thì không khỏi nở nụ cười.
Chỉ cần kiên trì đi một lúc nữa là tốt rồi, cô nghĩ!
Bởi vì ở đây là đường lớn nên bọn chúng không dám hành động lỗ mãng nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có lúc cô phải đi một mình.
Hơn nữa, cô cũng không biết khi nào chúng sẽ ra tay, điều này khiến Đỗ Minh Nguyệt càng lo lắng hơn.
Nếu là giật tiền thì tốt rồi nhưng nếu cái chúng muốn là người thì sao, đứa con trong bụng cô vẫn chưa ra đời, nếu vậy thì Lâm Hoàng Phong sẽ rất đau lòng.
Vừa nghĩ như vậy, Đỗ Minh Nguyệt lập tức nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lại.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó đi thẳng vào chỗ đông người.
Ngay khi đến nơi, cô giả vờ ngã và hét lên: “Ôi, đau chết mất, tôi đau quá….! Cứu tôi với… a…!”
Mới đầu, Chu Thành An cũng không nhận ra Đỗ Minh Nguyệt, dù sao cô ấy đang mang thai làm sao có khả năng xuất hiện ở Mỹ.
Khả năng lớn nhất là gặp phải kẻ giả vờ ăn vạ!
Đang muốn quay lại lý luận với người phụ nữ có thai kia thì nhìn thấy gương mặt của Đỗ Minh Nguyệt, anh ấy lập tức thốt lên: “Minh Nguyệt!”
Thấy Chu Thành An, Đỗ Minh Nguyệt cũng bất ngờ: “Thành An?”.