LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Lời nói của bác sĩ giống như một chậu nước lạnh băng dội xuống đỉnh đầu anh.

“Ông nói cái gì? Thuốc tránh thai gì cơ?” Lâm Hoàng Phong bày ra vẻ mặt không thể tin được.

Bác sĩ nhìn dáng vẻ của anh, hẳn là cũng không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

Ông thở dài, đáp: “Bệnh nhân vẫn luôn dùng thuốc tránh thai, thuốc này không tốt với cơ thể phụ nữ, nếu nghiêm trọng thì có thể sau này sẽ không sinh con được nữa!”
Bác sĩ nói xong rồi lập tức rời đi.

Hoắc Minh Vân nhìn dáng vẻ thất thần của Lâm Hoàng Phong, cũng thấy hơi đau lòng.

Chỉ là không ngờ Minh Nguyệt lại uống thuốc tránh thai.

“Anh đừng suy nghĩ nhiều, có thể là do Minh Nguyệt chưa muốn có con thì sao?” Hoắc Minh Vân lên tiếng an ủi.

“Đúng đó, chủ tịch, anh đừng có đoán mò!” Tiêu Hồng Quang cũng hùa theo.

Trương Văn Thành không nói chuyện, dường như không thấy bất ngờ tí nào về chuyện này.

Bởi vì khi đó Đỗ Minh Nguyệt đã nói với anh ta rằng mình sẽ ly hôn với Lâm Hoàng Phong, nếu mà có con thì sẽ là một chuyện phiền toái.

Lâm Hoàng Phong phất tay: “Đi xem cô ấy thế nào.”
Đỗ Minh Nguyệt đã được đưa tới phòng bệnh, cô vẫn chưa tỉnh lại, trên gương mặt không còn chút máu.


Cổ tay cô quấn băng gạc màu trắng, mơ hồ có thể thấy máu đỏ thấm ra.

Trong lòng Trương Văn Thành khó chịu, nhưng trước mặt Lâm Hoàng Phong, anh ta không thể làm được gì.

Lâm Hoàng Phong đứng trước cửa sổ im lặng thật lâu, bóng lưng có chút ảm đạm.

Qua một lúc lâu sau mới nghe anh nói: “Các người về đi, tôi ở lại chăm sóc cô ấy là được.”
Đương nhiên Hoắc Minh Vân không chịu, nhưng đúng lúc này ông Hoắc lại gọi đến: “Cháu đang ở đâu đó? Trễ thế này rồi mà còn chưa về à?”
“Ông nội, Minh Nguyệt bị bệnh, cháu muốn ở lại chăm sóc cậu ấy!” Trong giọng nói của cô có chút nũng nịu.

“Không cần!” Lâm Hoàng Phong cắt ngang cô: “Cô về đi, nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi không giải thích được.”
Hoắc Minh Vân còn định nói gì đó thì nghe được giọng của ông nội ở đầu bên kia truyền đến: “Cháu thì giúp được cái gì, mau về nhà đi!”
Cô cắn cắn môi, cuối cùng vẫn phải đồng ý trở về.

“Cảnh sát Trương cũng về đi!” Lâm Hoàng Phong nhàn nhạt nói.

Trong lòng Trương Văn Thành nghĩ gì anh đều biết cả, và anh cũng sẽ không bao giờ cho anh ta có một chút cơ hội để tiếp xúc với Đỗ Minh Nguyệt.

Mặc dù thấy rất bất mãn, nhưng Trương Văn Thành cũng tự biết mình không có tư cách gì để ở lại.

Lúc rời đi, anh ta lo lắng nhìn Đỗ Minh Nguyệt.

“Nếu cô ấy tỉnh lại, anh có thể nói cho tôi biết không?”
“Không cần thiết, đi thong thả, tôi không tiễn!” Lâm Hoàng Phong vô tình từ chối.

Hoắc Minh Vân và Trương Văn Thành cùng nhau rời đi, vì chuyện của Đỗ Minh Nguyệt, cô còn chưa nói chuyện đàng hoàng với anh ta, bây giờ lại có chút ngại ngùng và khó xử.

“Anh còn nhớ tôi không?” Hoắc Minh Vân lo lắng đan mấy ngón tay vào nhau.

Trương Văn Thành nghi hoặc nhìn cô một cái, hỏi: “Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau sao?”
Hai mắt Hoắc Minh Vân trợn tròn nhìn anh ta, chất vấn: “Anh không quen biết tôi?”
Trương Văn Thành hỏi ngược lại: “Tôi phải quen biết cô à?”
Hoắc Minh Vân khó thở: “Tôi là cô gái được anh cứu lúc ở Mỹ đó, anh quên rồi sao?”
Cô biết đến Trương Văn Thành là khi còn ở nước Mỹ.

Lúc đó có một vụ cướp xảy ra, tên tội phạm kia bị lộ tẩy, thế là túm lấy cô bắt làm con tin.

Lúc đó cô sợ chết khiếp, nhất là khi nòng súng lạnh băng dí vào cổ cô.

Sau đó nhờ có Trương Văn Thành mà cô mới được cứu thoát.


Cô vẫn luôn nhớ về anh ta, thế mà anh ta lại quên béng luôn cô là đứa nào!
Nghe cô nói vậy, Trương Văn Thành cũng nhớ ra mang máng.

“Tôi nhớ ra cô rồi!” Anh ta đáp.

Hoắc Minh Vân vui vẻ nhìn anh ta: “Thật không?”
Trương Văn Thành gật đầu: “Lúc đó phải trách tôi, bất kỳ ai ở hoàn cảnh đó, tôi đều sẽ làm như vậy.”
Hoắc Minh Vân nghe thấy vậy, có chút thất vọng, nhưng cô không muốn từ bỏ, khó lắm mới gặp được anh ta mà.

“Tôi thấy anh và Minh Nguyệt có vẻ rất thân thiết, hai người quen biết nhau à?” Hoắc Minh Vân tìm một chủ đề khác để nói.

Nhắc tới Đỗ Minh Nguyệt, đôi mắt Trương Văn Thành sáng lên: “Đúng vậy, chúng tôi có quen biết.”
Hoắc Minh Vân thấy có gì đó sai sai, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Ra khỏi bệnh viện, về đêm tiết trời se lạnh, Hoắc Minh Vân hắt xì một cái thật to.

Trương Văn Thành nhìn cô, sau đó cởi áo khoác ra đưa cho cô: “Ban đêm trời lạnh, cô mặc vào đi.”
Hoắc Minh Vân nhìn cái áo khoác kia, ngại ngùng nhận lấy.

“Cảm ơn.” Cô nhỏ giọng nói lời cảm ơn, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng.

Trương Văn Thành hỏi: “Khi nào thì người nhà cô tới đón?”
Hoắc Minh Vân nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lắc đầu: “Không biết, cũng chẳng biết khi nào họ mới tới nữa.”
“Vậy tôi ở lại với cô một lát, miễn cho cô gặp phải người xấu.” Trương Văn Thành mặt không cảm xúc nói.

Nhưng chỉ một câu này cũng đủ khiến Hoắc Minh Vân vui mừng, cô cúi đầu mỉm cười, sau đó gật đầu một cái.

Chờ mãi cũng chán, Hoắc Minh Vân câu được câu mất trò chuyện với anh ta.

“Anh tên là gì vậy? Tôi tên là Hoắc Minh Vân, anh có thể gọi tôi là Minh Vân.”

“Trương Văn Thành.”
Hoắc Minh Vân gật đầu: “Anh về nước khi nào? Tôi ở Mỹ tìm anh mãi mà không thấy.”
“Không lâu sau đó, trở về có chút việc cần làm.”
Cứ nói chuyện như thế một lát, xe của nhà họ Hoắc đã tới, Hoắc Minh Vân có chút không vui, sao lại tới nhanh vậy chứ.

Tài xế dừng xe, lập tức hô lên: “Cô chủ nhỏ, tôi tới đón cô.”
Hoắc Minh Nghiên lườm ông ta một cái, lưu luyến nhìn Trương Văn Thành: “Tôi đi trước đây, anh về cẩn thận nhé.”
“Tôi biết rồi, cô mau về đi.”
Cả quá trình mặt Trương Văn Thành vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc, Hoắc Minh Vân có hơi buồn, sau đó vừa đi về phía xe vừa ngoái đầu lại nhìn.

“Cô chủ nhỏ, cụ Hoắc vừa gọi điện cái là tôi chạy vèo đến đón cô ngay.”
Hoắc Minh Vân âm thầm trợn trắng mắt: “Ai cần chú đến nhanh vậy làm gì, không thấy cô chủ nhỏ nhà chú đang tán trai à? Thật là không có mắt nhìn gì hết!”
Xe đi được một quãng, Hoắc Minh Vân mới nhớ ra mình không có số điện thoại của Trương Văn Thành, vội nói với tài xế: “Chú mau quay xe, đưa tôi trở lại.”
Tài xế sửng sốt một chút, sau đó nghe lệnh quay đầu xe, lần nữa chạy về trước cổng bệnh viện.

Nhưng lúc này đã không còn bóng dáng Trương Văn Thành nữa.

Hoắc Minh Vân buồn bực, nhỏ giọng lầm bầm: “Đi gì mà nhanh thế không biết!”
Cô vào lại trong xe, tài xế hỏi: “Cô chủ nhỏ, chúng ta đi được chưa?”
“Đi thôi.”
Không phải anh ta là bạn của Minh Nguyệt đó sao, sau này nhất định sẽ gặp lại.

“Trương Văn Thành.” Hoắc Minh Vân đưa áo khoác lên mũi ngửi ngửi, đều là mùi thơm của bột giặt, khiến cô có cảm giác trong không khí bay đầy bong bóng màu hồng..


Bình luận

Truyện đang đọc