LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Dư Hồng Thu le lưỡi một cái, nếu Thúy Hân cũng lên tiếng rồi, vậy tất nhiên cô không thể trêu ghẹo Hoàng Uyên nữa rồi.

Chị Trần nhìn các cô ấy ở đó trêu đùa lẫn nhau, không nhịn được hất một bát nước lạnh, hỏi: "Nguyệt cũng sinh được hai đứa con rồi, còn các cô thì sao đây? Một chút động tĩnh cũng không có?"
Hai người Dư Hồng Thu cùng Thúy Hân cả người cứng ngắc, sau đó ai nấy cười ha hả nói:
"Hình như tớ còn có việc chưa làm xong."
"Tớ cũng vậy, thôi lát nữa nói chuyện tiếp nhé?"
"Được, không thành vấn đề!"
Nói xong, hai người liền hết sức ăn ý rời đi ngay.

Chị Trần nhìn bóng lưng hai người các cô, khẽ lắc đầu cười một cái.

Hoàng Uyên nhìn chị Trần, có chút nhút nhát hỏi: "Chị Trần, chị cũng không có ý định sinh em bé sao ạ?"
Chị Trần quay đầu nhìn cô một cái, nụ cười dịu dàng vô cùng: "Không, cũng sắp có rồi."
Hoàng Uyên bị nụ cười ôn nhu đó của chị Trần làm cho mê mẩn, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng chị ấy rời đi.

Vậy có khi là tìm được tình yêu đích thực rồi.

Nếu không, sẽ không để lộ ra nụ cười dịu dàng như vậy.

Khi Hoàng Uyên đang ngẩn người, trên đỉnh đầu có một bàn tay ấm áp đặt lên.

Mặt của Tiêu Hồng Quân trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt cô ấy.

"Đang suy nghĩ gì đấy cô ngốc?"
Thấy Tiêu Hồng Quân, mặt của Hoàng Uyên đột nhiên nóng lên, vội vàng quay đầu lại, ấp úng nói: "Không, tôi không suy nghĩ gì."
"Tan làm cùng nhau đi ăn cơm không?"
Hoàng Uyên gật đầu cười: "Được chứ!"
Tiêu Hồng Quân thấy cô ấy đồng ý, cũng không khỏi ngoắc ngoắc môi cười, tâm tình cực kỳ tốt.


Đỗ Minh Nguyệt trở về đến nhà.

Sáng sớm má Ngô đã nhận được tin tức, nói bọn họ sẽ trở lại, vì vậy đã dọn dẹp nhà cửa xong từ lâu, chờ bọn họ quay về.

Đỗ Minh Nguyệt về nhà, quả nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều.

Má Ngô nhìn đứa bé kia, trong lòng cũng rất vui mừng.

Đôi mắt của đứa bé thật to, ai nhìn vào cũng muốn tan thành nước.

"Nghe nói mợ trẻ xảy ra chuyện, tôi thật sắp bị hù chết đến nơi.

Cũng may mọi người không xảy ra chuyện gì, cái này thật quá tốt mà." Má Ngô mặt đầy vẻ vui mừng nói.

Yến Thanh Nhàn sẽ ở lại đây.

Chủ yếu là nếu như Yến Thanh Nhàn không trở về nước, vậy chuyện coi mắt của bà cũng không thể tiếp tục được.

Cho nên, vì có thể khiến cho Yến Thanh Nhàn ở đây, cô thật sự đã hao tổn rất nhiều tâm tư.

Dĩ nhiên, cô cũng không thể để cho bà phát hiện.

Nếu không với tính cách của mẹ cô nhất định sẽ lải nhải với cô một trận.

Ở trên trang hẹn hò, vừa hay có một người nhắn tin cho cô.

Đỗ Minh Nguyệt nhấn vào nhìn một cái, cảm thấy người này dáng dấp cũng không tệ.

Thừa dịp mẹ dấu yêu của cô đang giúp cô chăm con, cô tranh thủ nói chuyện cùng ông ấy một chút.

Đỗ Minh Nguyệt nói ra ngay từ đầu rằng cô giúp mẹ mình xem mắt.

Người đối diện yên lặng một hồi, sau đó rất thân thiết nói: "Không sao, có thể làm quen một chút."
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy: “Trời ạ lịch thiệp quá rồi!” Vì vậy trong nháy mắt liền có ấn tượng tốt với người này.

Người lịch thiệp như vậy, nếu ở cùng với mẹ, nhất định sẽ rất hạnh phúc.

"Vậy chúng ta có thể gặp mặt làm quen cũng được, bác ở thành phố này hay sao?" Đỗ Minh Nguyệt gõ bàn phím, gửi đi một tin nhắn.

Rất nhanh, bên kia đã trả lời.

"Đúng, mấy ngày gần đây bác đi công tác, đến hôm nay mới vừa trở lại.

Nếu có thời gian, bác mời mọi người ăn cơm, thế nào?"
Đỗ Minh Nguyệt càng nhìn càng thấy người đàn ông này rất đáng tin, vì vậy đồng ý.

"Được chứ, ở trung tâm thương mại xx có được không?"
"Sao cũng được, tùy cô quyết định.

Đúng rồi, đây là số điện thoại của tôi.

Có gì thì liên lạc."

Đỗ Minh Nguyệt đóng khung trò chuyện, trong lòng làm động tác “yeah” một cái.

Không nghĩ tới mới đó mà đã gặp ngay được một người đàn ông vừa ý như vậy.

Quả nhiên rời khỏi Đỗ Chính Lâm, mẹ mới có được một chút niềm vui.

Đỗ Minh Nguyệt mở cửa, Yến Thanh Nhàn đứng ở cạnh cửa, hù cô giật mình.

"Mẹ, sao lại đứng im như tượng ngoài này thế? Hù chết con mất!"
"Con không biết xấu hổ sao? Con trai của mình mà con cũng không quan tâm.

Bé đói sữa rồi." Nói xong, Yến Thanh Nhàn đặt đứa bé vào trong ngực cô.

Đỗ Minh Nguyệt ôm đứa bé, vội vàng dỗ dỗ: "Ngoan, cục cưng đừng khóc.

Mẹ cho cục cưng bú sữa…"
Đứa bé uống sữa xong lại thiu thiu ngủ.

Một bàn tay còn đang nắm ngón út của cô, rất đáng yêu.

Đỗ Minh Nguyệt sờ gò má của bé con một cái, nhẹ giọng nói: "Cục cưng ngoan, mẹ chút nữa có chuyện phải làm, con ở nhà ngoan ngoãn, đừng nghịch ngợm lung tung nhé."
Thật ra thì cậu bé nghe cũng không hiểu, ngáy khò khò một tiếng, nghiêng đầu sang một bên.

Đỗ Minh Nguyệt đưa bé con cho má Ngô chăm sóc, sau đó dẫn Yến Thanh Nhàn ra ngoài.

"Thế này là thế nào đây? Vội vội vàng vàng, con đã làm mẹ rồi, còn hấp tấp như vậy." Yến Thanh Nhàn không nhịn được mà trách cứ.

Đỗ Minh Nguyệt le lưỡi một cái: "Mẹ, chúng ta lâu lắm rồi không ra ngoài đi dạo.

Chúng ta đi mua quần áo giày dép chút đi, được không?"
"Mua mấy cái này làm gì? Mẹ đâu có cần, nếu con muốn mua thì mẹ đi cùng con xem thôi." Yến Thanh Nhàn nhíu mày một cái.

Bà đã lâu không đi dạo trung tâm mua sắm rồi.

Lần trước cùng đi với Đỗ Minh Nguyệt, cuối cùng gặp phải hai người khiến cho bà mất hứng.

Không biết cô hôm nay lại có chuyện gì, lại dẫn bà đi mua quần áo.


"Đúng vậy đúng vậy, coi như là đi với con đi mà." Đỗ Minh Nguyệt cười hì hì nói.

Yến Thanh Nhàn gõ trán cô một cái: "Con đó, cũng đừng có tiêu tiền quá tay."
Đỗ Minh Nguyệt mặt đầy vẻ oan ức: "Con không có."
Sau đó nghĩ tới điều gì, lại tiếp tục nói: "Con vừa mới sinh con xong mà, quần áo của bé đã mua đâu, chúng ta đi mua cho bé không được sao?"
Nghĩ tới đứa bé, cái này cũng tốn mất một khoản không ít: "Được rồi, được rồi, đi thôi."
Đỗ Minh Nguyệt thấy bà đồng ý đi cùng mình, ngay lập tức phấn khởi ôm lấy cổ bà.

"Cảm ơn mẹ, mẹ tốt nhất!"
Yến Thanh Nhàn thấy dáng vẻ này của cô, cũng không nhịn được mà bật cười: "Con đó, rõ là mẹ của hai đứa con rồi, mà còn như con nít thế!"
"Con là con nít của mẹ mà, lúc nào cũng là con nít của mẹ hết."
Hai người đi đến trung tâm thương mại.

Chỗ đầu tiên ghé vào chính là chỗ bán đồ cho trẻ em mua một đống bỉm và sữa.

Yến Thanh Nhàn hiểu rõ mặt này, cho nên nói rất nhiều với Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt vội vàng ghi xuống, quên luôn mục đích lần này của mình.

Xách một đống đồ định trở về, luôn cảm giác thiếu cái gì đó, cho đến khi đi ngang qua cửa hàng bán quần áo, thấy quần áo trưng bày ở bên ngoài bấy giờ mới nhớ ra.

Lần này cô đến đây, không phải là để mua quần áo cho mẹ mình hay sao? Sao lại biến thành mua đồ cho cô rồi?
Thật may đột nhiên nhớ ra, nếu không thật chính là đi một chuyến vô ích rồi.

"Mẹ, con thấy trong này bán đồ cũng không tệ.

Chúng ta vào dạo một vòng xem như nào đi? Thời tiết cũng sắp đổi mùa rồi đó, quần áo thay mùa của mẹ cũng không có ở đây.".


Bình luận

Truyện đang đọc