Thanh Vy rất bình tĩnh, không tỏ vẻ có chút gì dao động, gõ bàn nói: “Bắt đầu học thôi nào!”
Từ Lâm cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn Thanh Vy với vẻ mặt bình tĩnh, không khỏi hỏi: “Chị Thanh Vy, sao lúc này chị vẫn có thể bình tĩnh như vậy? Chị không sợ bọn họ đánh nhau à?”
“Đánh ư?” Thanh Vy hoàn toàn không lo lắng về điều này: “Họ đánh nhau càng ác liệt thì mối quan hệ càng tốt!”
Từ Lâm chớp chớp mắt, dường như không thể hiểu nổi ý nghĩa của câu này.
Thanh Vy cũng không có ý định nói rõ ràng, chỉ gõ vào sách giáo khoa, rất ra dáng một giáo viên trẻ tuổi.
“Câu hỏi này, mau làm cho chị.”
Từ Lâm liếc nhìn đề bài sau đó nhìn Thanh Vy đầy vẻ bực bội, chỉ thấy Thanh Vy hất hàm lên.
Cái nhìn đó dường như muốn nói rằng không có chuyện gì cần nhắc tới nữa, cũng không có gì phải bàn cãi cả.
Lâm Bảo Phong bực tức, nhưng cuối cùng cậu vẫn không giật lại cuốn sổ từ tay Đỗ Minh Nguyệt.
“Tôi không cần nữa.” Lâm Bảo Phong tức giận nói.
Đỗ Minh Nguyệt cất cuốn sổ đi và nói: “Tốt lắm, dì sẽ tịch thu nó.”
Lâm Bảo Phong ngứa răng muốn đáp trả, nhưng cuối cùng quyết định không quan tâm đến người phụ nữ này nữa.
Đỗ Minh Nguyệt lật giở cuốn sách của cậu, nhận ra mỗi trang đều có những nhân vật nhỏ xíu.
Khi lật liên tục các trang giấy, hình người trong đó cũng chuyển động theo như một cuốn phim hoạt hình đơn giản.
Cô cảm thấy nó thật thú vị, liền lỡ đãng hỏi một câu: “Đây đều là con vẽ sao? Nhìn rất đẹp.”
“Đương nhiên!” Khi Lâm Bảo Phong nghe thấy lời khen ngợi của cô, cậu không khỏi giật mình, trả lời có phần khoe khoang.
Tâm trí của Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên nhớ đến những gì giáo viên đã nói với cô ấy lúc trước, và cô ấy cũng nhớ rằng vào thời điểm đó Trần Như Ngọc đang học hội họa.
Có lẽ tài năng này đã được di truyền.
“Con có muốn học vẽ không?” Đỗ Minh Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
Lâm Bảo Phong do dự, thực ra đối với việc học cậu hoàn toàn không có hứng thú.
So với những con chữ và con số đó, cậu thích dùng tranh để thể hiện cảm xúc của mình hơn.
Tuy nhiên, lúc đó mẹ từng không muốn cậu theo học hội họa.
Hễ nhìn thấy cậu vẽ là mẹ sẽ rất tức giận, đến bây giờ cậu vẫn không hiểu lý do tại sao.
Tuy nhiên, nếu thực sự vẽ tranh khiến mẹ buồn cho dù vì lý do gì, cậu thậm chí sẽ không nghĩ đến việc sẽ làm điều đó.
Nghĩ đến Trần Như Ngọc, trong lòng Lâm Bảo Phong vẫn không khỏi buồn bực.
“Không, mẹ tôi không muốn tôi học vẽ!” Vẻ mặt Lâm Bảo Phong lộ ra vẻ thất vọng hiếm thấy.
Khi Đỗ Minh Nguyệt nghe cậu nói điều này, cô không khỏi choáng váng.
Trần Như Ngọc không cho cậu học vẽ, điều này khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy hơi khó hiểu.
Có phải là vì Hoàng Phong không.
Đối với chuyện này, cô thực sự không thể nghĩ ra được lý do nào khác.
“Nếu con thực sự thích, dì có thể giúp con.” Đỗ Minh Nguyệt xoa xoa đầu cậu.
Lâm Bảo Phong nhận ra hành động này là quá thân mật, lập tức dựng lên hàng phòng ngự.
“Đừng chạm vào tôi, chúng ta thân thiết lắm hay sao?”
Đỗ Minh Nguyệt nghiêm mặt nhìn cậu, không biết tại sao đột nhiên cô lại cảm thấy dáng vẻ này rất đáng yêu, vì vậy cô cười khẩy một tiếng.
Lâm Bảo Phong vì xấu hổ mà tức giận: “Sao dì lại cười? Có gì đáng cười chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt không nói, chỉ nhìn cậu với vẻ mặt dịu dàng.
Lúc này Má Ngô mang đến vài ly nước cam.
“Mọi người chắc cũng đã mệt rồi.
Tôi có chuẩn bị nước cam, uống xong rồi làm bài tập tiếp.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn mấy cốc nước cam, nói khẽ: “Bảo Phong không uống nước cam, Má Ngô, dì đổi sang một cốc sữa bò đi.”
Lâm Bảo Phong nghe xong lời nói của cô thì hơi kinh ngạc, không ngờ người phụ nữ này lại biết cả chuyện cậu không uống nước cam.
Má Ngô vẻ mặt hơi nhăn nhó: “Đúng, đúng vậy.
Bà chủ cũng đã nói với tôi rồi.
Mợ chủ xem, đầu óc của tôi thật tệ, gần đây tôi càng ngày càng hay quên!”
Nhìn mái tóc đã hoa râm của bà ấy, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, cuối cùng chặn đường bà lại.
“Tốt hơn để cháu đi lấy cho.
Má Ngô, dì cứ đi nghỉ ngơi chút đi.”
Má Ngô xua tay, vẻ mặt áy náy: “Làm sao có thể? Mợ chủ sao lại phải làm những việc này được.
Cứ để tôi làm.”
“Không sao đâu!”
Đỗ Minh Nguyệt đã bước về phía nhà bếp trước khi Má Ngô kịp nói thêm điều gì.
Nhìn bóng lưng của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Bảo Phong cảm thấy rất khó chịu.
Vòng tay trước ngực, Thanh Vy nói bằng một giọng ngạc nhiên kỳ lạ: “Ồ, ra là không uống được nước cam, thảo nào luôn phải mang sữa bò tới lớp.”
Lâm Bảo Phong nghe những lời của Thanh Vy nói thì thoáng ngạc nhiên, đây là lần hiếm hoi cô nói chuyện với anh mà không có ý trêu chọc chế giễu.
Nhưng ngay sau đó Thanh Vy hừ lạnh một tiếng: “Cũng chỉ là làm ơn mắc oán.”
Cô bé chỉ cảm thấy mẹ mình không xứng phải làm những việc này.
Cô biết mẹ là người như thế nào, tuy cơ thể rất nhỏ nhắn nhưng như ẩn trong cơ thể ấy có một người khổng lồ, cho dù là chuyện gì cũng không thể làm khó được nữa.
Hơn nữa, một khi mẹ đã quyết định một điều gì đó, mẹ sẽ không vì bất cứ lý do gì mà suy nghĩ lại.
Đến lúc đó, sau khi đã phải hy sinh nhiều thứ như vậy, lại cũng không thể thu được kết quả như ý muốn, lại còn bị người khác coi là một con sói tham lam, nhất định mẹ sẽ rất buồn.
Nhìn dáng vẻ dịu dàng của Đỗ Minh Nguyệt, mỗi khi cô ấy cười dường như trong mắt cô cũng lấp lánh ánh sao.
Quên đi, dù có buồn thì cũng không thể buồn lâu được, chỉ cần có cô ở bên cạnh an ủi mẹ là được rồi.
Lâm Bảo Phong không biết tại sao, cảm giác có lỗi đột nhiên dâng lên trong lòng.
Cậu liền lắc đầu, Đỗ gắng gạt bỏ suy nghĩ đó.
Làm sao cậu có thể cảm thấy tội lỗi được? Rõ ràng là cô ta đã gián tiếp giết chết mẹ cậu, nếu cậu cảm thấy có lỗi thì đó phải là vì có lỗi với mẹ cậu mới đúng.
Chắc chắn phải là như vậy.
Vừa hay lúc này Đỗ Minh Nguyệt mang sữa đến: “Nào Bảo Phong, uống sữa đi.”
Lâm Bảo Phong đã trở lại bộ dáng lãnh đạm ban đầu, lạnh lùng đứng lên nói: “Không cần, tôi không muốn uống.
Tôi cảm thấy trong người không khỏe, về phòng đây.
Mấy người tự ngồi chơi với nhau đi.”
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ rằng cậu lại đột nhiên nói ra lời như vậy, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng.
Thanh Vy lập tức đứng lên: “Lâm Bảo Phong, ý của cậu là gì?”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Thanh Vy đang tức giận quát, trong một lúc cô hơi khó hiểu, tại sao tính tình đứa trẻ này lại trở nên cục cằn như vậy.
Tuy nhiên, giọng nói của cô bé vẫn vô cùng trong trẻo, cho dù là đang quát người khác thì cũng chỉ giống như tiếng kêu của một chú mèo nhỏ.
“Thanh Vy, con làm sao vậy? Mau làm bài tập đi!” Đỗ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn cô.
Thanh Vy mím môi và ngồi xuống một cách bất đắc dĩ.
“Đi về phòng nghỉ ngơi cho tốt, chú ý chăm sóc bản thân một chút.” Đỗ Minh Nguyệt nhìn Lâm Bảo Phong, dịu dàng dặn dò.
Cảm giác tội lỗi một lần nữa ùa về trong lòng, Lâm Bảo Phong vội vàng thu dọn đồ đạc một cách bừa bãi, sau đó chạy lên tầng.
Má Ngô nhìn thấy cảnh này, đứng bên cạnh thở dài: “Đứa nhỏ này, xem ra vẫn chưa chịu tiếp nhận mợ chủ!”
Nhìn bóng lưng của Lâm Bảo Phong, Đỗ Minh Nguyệt dường như không tức giận chút nào: “Không sao đâu, cứ từ từ thôi, dù sao thời gian cũng còn rất dài.”
Cô đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này có chút giống với cô khi còn nhỏ.
Những tòa nhà cao sừng sững ở đó với vẻ phòng thủ, tất cả đều giống cô khi cô còn nhỏ.
Có lẽ chính vì điều này mà cô muốn giúp cậu.
Cũng coi như là tự giúp chính mình.
“Chỉ là sẽ khiến mợ chủ rất vất vả đấy ạ.” Má Ngô cũng cười theo.
Thời gian sẽ là thước đo để kiểm tra sự chân thành.
Hiện tại, Đỗ Minh Nguyệt không có nhiều yêu cầu.
Cô chỉ hy vọng rằng tất cả bọn trẻ đều có thể lớn lên khỏe mạnh, như vậy là đủ rồi..