LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Đỗ Minh Nguyệt cười không nói, Dư Hồng Thu cũng lại lần nữa ngồi xuống: "Thôi bỏ đi, cậu không gấp thì tớ gấp làm gì!"
"Vậy đi, tớ cũng có gấp đâu, mau ăn cơm thôi!" Đỗ Minh Nguyệt gắp cho cô ấy một cái đùi gà!
Sau khi cơm nước xong, hai người liền chuẩn bị đi trở về.

Trên đường đi, ở khúc quanh lại nghe được một trận ồn ào.

Đỗ Minh Nguyệt cùng Dư Hồng Thu vốn là không muốn quản, nhưng giọng nói này, lại giống Hoàng Uyên tới mười phần!
Đỗ Minh Nguyệt dừng bước, cuối cùng vẫn đi tới hướng kia!
Dư Hồng Thu có chút nghi ngờ hỏi: "Cậu sao thế?"
Đỗ Minh Nguyệt không nói gì, làm một động tác chớ lên tiếng!
Sau đó tiếng ồn ào càng lúc càng rõ ràng!
"Rõ ràng là các người nói xấu thư ký Nguyệt.

Thư ký Nguyệt vốn không phải là người như vậy!"
Ba người kia mặt đầy vẻ quái dị nhìn cô ấy: "Chúng tôi nói gì là chuyện của chúng tôi, cô là ai chứ? Không nên tùy tiện xen vào, cút nhanh lên!"
Hoàng Uyên lui về phía sau một bước, trên mặt có chút không cam lòng.

Dẫu sao thư ký Nguyệt cũng giúp cô ấy nhiều như vậy.

Bây giờ Đỗ Minh Nguyệt bị người khác hiểu lầm, trong lòng cô ấy cũng cảm thấy rất khó chịu!
"Thư ký Nguyệt là người tốt.

Tôi không muốn nghe các người đặt điều nói xấu cô ấy!" Hoàng Uyên mặt đầy vẻ kiên định nhìn các cô ấy!

"Thật là không nghĩ tới, cô nhóc này ngược lại rất trọng tình nghĩa ấy chứ.

Tốt với cậu như vậy!" Dư Hồng Thu nhìn cô từ trên xuống dưới, có chút ý không hay ho gì!
Đỗ Minh Nguyệt còn không kịp trả lời, thanh âm bên cạnh đã vang lên, dọa các cô ấy giật bắn mình.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy."
Các cô ấy vội vàng quay đầu, thấy Thúy Hân đứng một bên liền có chút kinh ngạc: "Cô tới từ lúc nào thế?"
Thúy Hân vuốt cằm suy nghĩ một chút: "Không bao lâu, hình như là mới vừa đến đây thôi!"
Mà ở bên đây, ba người kia dường như là bị cô ấy chọc giận, lúc này đối diện đột nhiên truyền đến thanh âm sắc nhọn, Coco lắc cái eo nhỏ đi tới!
"Đây không phải là người mẫu mới của chúng ta hay sao? Ở đây làm gì thế?"
Hoàng Uyên thấy Coco sắc mặt liền trở nên tái nhợt, ba người phụ nữ kia nhân cơ hội này bình phẩm về cô ấy một hồi!
"Người này chính là người mẫu mới đó đây sao? Gầy như vậy, dáng dấp cũng xấu xí, thật không biết mắt chủ tịch Phong có phải bị mù rồi hay không?"
"Không thể nào? Cô ấy chính là người muốn cùng Serena so tài hay sao? Bị điên rồi à? Serena là siêu mẫu quốc tế đó, người này đây nhìn chẳng khác gì ở quê mới lên!"
Coco nghe lời các cô ấy nói, cảm thấy rất hả giận.

Cũng vừa hay cô ta cũng không vừa mắt với cô gái này.

Bây giờ có người trút giận thay cho cô ta, cô ta cầu còn không được nữa là.

Thúy Hân cũng thật sự là nghe không nổi nữa, bốn người bắt nạt một cô gái yếu đuối, thật đúng là làm cho người khác nổi giận mà.

Cô ấy đi ra ngoài, khí thế hừng hực bộc phát ra ngoài: "Nói người của tôi, ai cho các cô lá gan đấy hả? Chán sống rồi à? Tôi thấy có vẻ như các cô muốn từ chức nghỉ việc rồi đúng không?"
Bốn người kia thấy Thúy Hân xuất hiện, sắc mặt đều thay đổi!
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy, mình hẳn cũng nên xuất hiện hù dọa các cô ấy một phen.


Nếu không, trong công ty này, ai không biết còn tưởng rằng là do các cô ấy làm chủ ấy chứ.

"Tôi thật không biết đấy, hóa ra các cô lại rảnh rỗi như thế này nhỉ?"
Đỗ Minh Nguyệt đi tới bên người của Thúy Hân, mấy người phụ nữ kia lập tức sợ đến co rúm hết cả vai vào!
"Theo lời các cô nói, vị trí này tôi có được là nhờ leo lên giường người khác.

Vậy tôi lại tiếp tục leo lên giường người ta một lần nữa, thì đuổi hết cả bốn người các cô hẳn cũng không khó khăn gì đâu!"
Đỗ Minh Nguyệt cười bày ra vẻ mặt đơn thuần!
Nhưng mà Dư Hồng Thu biết, người phụ nữ này vốn dĩ cũng không phải là đang nói đùa.

Những người đó vừa nghe nói bị sa thải, lập tức cầu xin tha thứ!
"Tôi sai rồi tôi sai rồi, cầu xin các cô đừng sa thải chúng tôi.

Chúng tôi không dám làm vậy nữa đâu!"
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy cái bộ dáng này của bọn họ thật đáng thương, quả nhiên người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận.

"Bây giờ cút đi cho tôi!"
Ba người kia lập tức cúi đầu nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại một mình Coco đứng ở chỗ này.

Đỗ Minh Nguyệt giương mắt nhìn cô ấy một chút, cười lạnh một tiếng: "Tôi biết lời đồn đãi hôm nay, là từ chỗ cô mà phát tán ra.


Nói thật, cô bị cái gì mà chứ phải chọc vào tôi mới chịu được thế?"
Ánh mắt cô bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, khiến cho người ta không kìm được mà run rẩy.

Coco mím môi, không nói gì.

Đỗ Minh Nguyệt cũng không muốn đi dạy dỗ cô ấy.

Nhưng người phụ nữ này không biết điểm dừng.

Nếu người phụ nữ này đã muốn làm yêu quái, thì Đỗ Minh Nguyệt cô cũng không nhất thiết phải sắm vai thiện lương!
"Tôi đây, tặng cho cô một câu.

Ấy là, tự thu xếp ổn thỏa đi!"
Nói xong, cô liền xoay người, nhìn Hoàng Uyên vẫn còn đứng ngây ra ở đấy một cái, dịu dàng cười.

"Đi, đừng ngẩn ra thế!"
Hoàng Uyên lấy lại tinh thần, lập tức gật đầu một cái: "Được!"
Nói xong, cô ấy liền đi theo!
Trong lòng Hoàng Uyên rất cảm kích các cô ấy, không nghĩ tới các cô ấy lại đột nhiên đi ra nói thay cho mình.

Trong lòng cảm thấy rất ấm áp!
Đỗ Minh Nguyệt đi được nửa đường, đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện của mình và Tiêu Hồng Quang liền lập tức dừng lại, sau đó nhìn về phía Hoàng Uyên!
Hoàng Uyên bị cô ấy nhìn có chút không được tự nhiên, lên tiếng hỏi: "Thư ký Nguyệt, có chuyện gì sao?"
Đỗ Minh Nguyệt tiến tới trước mặt cô ấy: "Ui trời, gọi thư ký Nguyệt cái gì chứ, gọi chị Nguyệt nghe thử xem nào!"
Dư Hồng Thu cùng Thúy Hân hai người không kìm được đảo cặp mắt trắng dã, người phụ nữ này lại vậy rồi!
Trong lòng Hoàng Uyên có chút vẫn còn run run, cuối cùng cười ngọt ngào: "Chị Nguyệt!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn nụ cười của Hoàng Uyên, không kiềm được che miệng lại, trong lòng nổi sóng cuồn cuộn.


Trời ạ, cô gái nhỏ này cười lên quá dễ thương!
Đến cô còn thấy động lòng, huống chi là Tiêu Hồng Quang!
Có điều, rất nhanh cô liền khôi phục lại trạng thái lúc đầu, cười hì hì hỏi: "Vậy nói chị nghe, em có cảm giác gì với Tiêu Hồng Quang?"
Nhắc tới Tiêu Hồng Quang, mặt của Hoàng Uyên liền đỏ lên: "Chị Nguyệt, anh Quang là người tốt, làm việc rất đáng tin cậy!"
Người tốt? Đây là phát thẻ người tốt à? Thảm như vậy?
Thúy Hân kéo Đỗ Minh Nguyệt lại: "Làm gì thế? Lại muốn làm chuyện gì nữa?"
Đỗ Minh Nguyệt hắng giọng một cái: "Không có, không có.

Còn chẳng phải là thấy thư ký Quang đáng thương quá hay sao? Các người ai cũng có đôi có cặp, nên tôi muốn làm mai mối một chút.

Đúng rồi, lần sau hẹn nhau nhớ gọi Hoàng Uyên nhé, tôi cảm giác được cô bé là một cô gái tốt!"
"Được rồi, cái tâm địa gian xảo kia của cô, tôi đã biết tỏng rồi."
Đỗ Minh Nguyệt le lưỡi một cái.

Trở lại trong phòng làm việc, Đỗ Minh Nguyệt thấy Lâm Hoàng Phong đang bận công việc, cũng không biết ăn cơm chưa, liền đi tới hỏi.

"Anh ăn cơm chưa?"
Lâm Hoàng Phong cũng không ngẩng đầu: "Quên!"
Đỗ Minh Nguyệt có chút nổi nóng: "Như vậy cũng có thể quên, nếu bị bệnh thì làm thế nào?"
Lâm Hoàng Phong nghe được giọng cô ấy dường như có chút tức giận, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn cô ấy!
"Nếu đói bụng thì ăn em là được rồi!"
"..."
Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt lên, người đàn ông này sao có thể suốt ngày không đứng đắn như thế này được chứ!
Sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Hoàng Phong hô một tiếng đi vào, Tiêu Hồng Quang liền vào trong!
Chỉ thấy anh ta xách hộp cơm đặt ở trên bàn: "Sếp, anh vẫn chưa ăn cơm đúng không? Đây là cơm của anh đó!"
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, nhìn về phía Tiêu Hồng Quang, hóa ra anh ta đã đảm đến nước này rồi sao? Thật là cảm động!.


Bình luận

Truyện đang đọc