LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Cô ta trở nên thảm hại như bây giờ chính là vì đã bị mất đi đứa trẻ ư?
Đỗ Minh Nguyệt không dám đến gần họ vì sợ làm tổn thương đến thai nhi trong bụng nên cô chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại.

Nhân viên y tế nhất thời không thể làm gì được, Đỗ Thùy Linh vẫn khóc và rơi nước mắt, dáng vẻ đáng thương của cô ta khiến mọi người không khỏi thương cảm.

“Tôi muốn gặp Viên Quân Minh, để anh ấy đến gặp tôi!” Đỗ Thùy Linh muốn gặp Viên Quân Minh và vô cùng cảnh giác nhìn các nhân viên y tế muốn tới ngăn cô lại.

Đỗ Minh Nguyệt có phần khó hiểu, Đỗ Thùy Linh trông điên dại như một bà mẹ mất con, vậy có thực sự đã mang thai ư? Đứa con trong bụng Đỗ Thùy Linh trước đó thật sự là của Viên Quân Minh hả?
Đỗ Minh Nguyệt không chắc nên cô chỉ có thể đứng một bên để quan sát.

Bác sĩ đứng đầu là một người đàn ông trung niên, nghe được lời nói của Đỗ Minh Nguyệt, lập tức an ủi cô ta: "Được rồi, ngoan.

Chúng tôi lập tức liên lạc với anh Minh, đừng hấp tấp, đừng hấp tấp!"
Tinh thần của Đỗ Thùy Linh không tốt, trong hoàn cảnh như vậy đương nhiên không ai dám chọc tức cô ta, chỉ có thể nhanh chóng gọi điện thoại cho nhà họ Viên.

Lại nói Đỗ Thùy Linh đã ở bệnh viện lâu như vậy mà không có người nhà họ Viên nào xuất hiện, bài báo viết ra đã khiến dư luận trên mạng ngày càng buộc tội nhà họ Viên.

Bệnh viện gọi tới số điện thoại gia đình của nhà họ Viên nhưng không có ai trả lời nên buộc phải gọi vào số điện thoại di động của Viên Quân Minh.

Sau vài giây có lẽ máy đã được kết nối, Đỗ Minh Nguyệt ở rất xa nên không thể nghe rõ nhân viên bệnh viện đang nói gì.


Tình hình này bế tắc hơn nửa giờ, sau khi Đỗ Minh Nguyệt đứng tới nỗi đau chân thì cuối cùng Viên Quân Minh cũng đi tới.

Anh ta đang cảm thấy vô cùng bối rối, thật sự không biết gì về chuyện Đỗ Thùy Linh đã bị sảy thai.

Khi anh ta đi tới và nhìn vào ánh mắt điên cuồng của Đỗ Thùy Linh, Viên Quân Minh mới cảm thấy hai bên thái dương của mình đột nhiên giật lên một cách dữ dội.

"Đỗ Thùy Linh! Cô đang làm gì vậy?" Viên Quân Minh nhìn người phụ nữ xấu xa trước mặt hỏi.

Người bên cạnh đang cố gắng thuyết phục anh ta nói năng nhẹ nhàng một chút thì Đỗ Thùy Linh đã trực tiếp khóc òa lên: "Quân Minh, con của chúng ta đi rồi, con của chúng ta cũng không còn nữa.

Nó còn quá nhỏ, thậm chí còn chưa có cơ hội để nhìn ra thế giới bên ngoài.

Sao anh có thể đẩy tôi chứ? Anh muốn tập đoàn của nhà họ Đỗ tôi cũng đã cho anh rồi, tất cả những gì anh muốn tôi đều không ngại đáp ứng.

Tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy?"
Nhân viên y tế bên cạnh cũng có chút không hài lòng nhìn Viên Quân Minh, người đàn ông này đúng là đồ cặn bã, gây ra bao nhiêu chuyện khiến bọn họ phải dọn dẹp đống hỗn độn này.

“Tôi không có đẩy cô!” Viên Quân Minh không cảm thấy mình có lỗi, anh ta thật sự không đẩy Đỗ Thùy Linh!
Chỉ va chạm bằng một lực nhẹ như vậy mà có thể khiến cô ta ngã tới mức sảy thai ư? Anh ta không bao giờ có thể tin điều đó.

Nhân viên y tế bên cạnh càng coi thường Viên Quân Minh, thậm chí còn trốn tránh trách nhiệm, anh ta thực sự là một tên cặn bã.


Đỗ Thùy Linh vẫn đang khóc, vừa khóc vừa lắc đầu: "Tôi biết anh không thích tôi nhưng sao anh có thể đối xử với con của chúng ta như thế này, nó vô tội mà.

Nó chỉ là một đứa nhỏ mà thôi."
Viên Quân Minh chưa bao giờ phải chịu nỗi oan ức như thế này, anh ta cảm thấy phổi mình như muốn nổ tung khi nhìn Đỗ Thùy Linh khóc.

“Đã nói là không có đẩy rồi!” Viên Quân Minh lúc này thậm chí không biết nên nói cái gì.

Đó là một quyết định sai lầm khi đồng ý để Đỗ Thùy Linh sống trong nhà họ Viên! Đầu óc anh ta hiện giờ đang rối loạn cả lên.

Đỗ Thùy Linh cuối cùng cũng ổn định lại cảm xúc, bởi vì lời nói của Viên Quân Minh lại suy sụp, bàn tay cầm dao gọt hoa quả càng siết chặt, trên cổ lại xuất hiện vết máu.

“Bình tĩnh, bình tĩnh!” Nhân viên y tế bên cạnh sợ chết khiếp, lập tức muốn an ủi cô ta: “Đứa nhỏ đi rồi, cô chịu khó bồi dưỡng thân thể, về sau nhất định sẽ có."
"Đúng, đúng, chắc hẳn đứa trẻ đó ở một mình vô cùng nhàm chán nên mới đi tìm thêm mấy đứa trẻ khác để cùng chơi đùa.

Về sau chắc chắn nó sẽ cùng với những đứa trẻ đó đầu thai làm con của cô."
“Cô cứ để dao xuống, có gì thì từ từ nói."
Sau khi nghe những người đó thuyết phục, rồi nhìn Đỗ Thùy Linh dần dần bình tĩnh lại, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi có chút buồn bã.

Không nói đến việc Đỗ Thùy Linh có thực sự mang thai hay không nhưng nhìn cô ta như thế này thực sự trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.


Không có người mẹ nào muốn mất con, Đỗ Minh Nguyệt thở dài, đóng cửa lại và không nhìn những người đó nữa.

Lâm Bảo Phong vẫn đang ngủ say, bởi vì bệnh tật mà cậu bé mất đi sức lực trước đây, trong khoảng thời gian này uống thêm nhiều thuốc nên thời gian ngủ cũng nhiều hơn.

Nhìn thấy khuôn mặt lúc ngủ của Lâm Bảo Phong, Đỗ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy buồn, đến giờ họ vẫn chưa tìm được người thích hợp ghép tủy cho Lâm Bảo Phong.

"Bảo Phong..." Bàn tay của Đỗ Minh Nguyệt chạm vào khuôn mặt nhỏ của cậu bé, trái tim cô bỗng cảm thấy rối bời.

Cô và anh sẽ phải làm gì nếu vẫn không thể tìm được một người thích hợp hiến tuyển cho cậu bé? Có năm điểm tương đồng giữa cô tủy của cô và Lâm Bảo Phong, con số này cũng không còn thấp nữa.

Lâm Hoàng Phong đến bệnh viện sau khi tan sở, hai người đi cùng Lâm Bảo Phong nói chuyện một lúc trước khi rời bệnh viện và lái xe về nhà.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ và chàm vào suy tư.

“Minh Nguyệt, em bị sao vậy?” Lâm Hoàng Phong không nhịn được hỏi trong lúc chờ đèn đỏ.

Đỗ Minh Nguyệt định thần lại và lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không sao, có chuyện gì không?"
“Anh chỉ thấy em hơi lơ đãng nên hỏi thôi.” Lâm Hoàng Phong lo lắng nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Em giấu anh điều gì sao?
Nếu như bình thường chắc chắn Đỗ Minh Nguyệt sẽ nói với anh những chuyện xung quanh cuộc sống của cô trong một ngày nhưng hôm nay cô lại im lặng một cách bất thường.

“Không phải, em vừa nhìn thấy Đỗ Thùy Linh ở bệnh viện chiều nay, trong lòng có chút buồn bực.” Đỗ Minh Nguyệt thở dài, trầm giọng nói: “Nhìn thấy cô ấy buồn bã như vậy, trong lòng em cũng thấy không vui.”
Không phải vì thương cảm cho Đỗ Thùy Linh mà vì không thoải mái từ góc độ của một người mẹ.

.


Tiên Hiệp Hay
Nghe được lý do này, nụ cười của Lâm Hoàng Phong sâu hơn gấp đôi: "Đừng nghĩ nhiều nữa, Đỗ Thùy Linh chỉ đang diễn kịch mà thôi.

Đứa trẻ trong bụng cô ta hoàn toàn không thể là của Viên Quân Minh."
“Sao anh biết?” Đỗ Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn Lâm Hoàng Phong.

Điều này sao có thể phát hiện được? Nghe thật phi khoa học.

"Viên Quân Minh rất đào hoa nên anh ta có rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa bao giờ có chuyện mang thai như vậy bởi vì lần nào sau khi làm chuyện đó anh ta cũng sẽ nhìn những người phụ nữ đó uống thuốc tránh thai.

Không chỉ vậy anh ta còn rất nguyên tắc và biết điều.

Nếu anh ta đã không muốn thì sẽ không bao giờ chạm vào Đỗ Thùy Linh." Lâm Hoàng Phong vẫn biết rất rõ kẻ thù của mình.

Hai người họ lớn lên từ nhỏ và không ngừng đối đầu với nhau nên anh rất rõ con người của Viên Quân Minh như thế nào.

Trên thực tế Viên Quân Minh cũng rất thận trọng với phụ nữ, anh ta là người duy nhất trong đám công tử thế gia chưa bao giờ gây ra chuyện xấu.

Có thể thấy đứa trẻ trong bụng Đỗ Thùy Linh chắc chắn không phải của Viên Quân Minh.

“Thật là như vậy ư?” Đỗ Minh Nguyệt nghĩ đến bộ dạng buồn bã của Đỗ Thùy Linh hôm nay và đột nhiên cảm thấy mình đã bị lừa dối.

Đỗ Thùy Linh diễn xuất cũng quá giỏi rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc