LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Nghe những lời giễu cợt của bọn họ, Lăng Mộc Giai dường như không hề tỏ vẻ tức giận, ngược lại còn nhìn họ cười cợt.

“Nếu như các người có tiền thì các người mua đi!”
Những quý bà kia nghe Lăng Mộc Giai nói thế thì biết ngay cô không tin những gì họ đang nói, lập tức tức giận đến thay đổi hết sắc mặt.

Họ lập tức quay qua phía nhân viên phục vụ tỏ vẻ giàu có.

“Gói cho tôi.”
Nhân viên phục vụ nghe thế, khuôn mặt họ lập tức nở nụ cười.

“Vâng vâng! Chúng tôi sẽ gói cho bà ngay!”
Những quý bà kia hất mặt lên trời như thể đang khoe khoang vậy.

Thấy bộ dạng họ như thế, Lăng Mộc Giai bật cười.

“Thưa bà, gói xong rồi, tổng cộng ba bộ, bốn trăm tám mươi triệu!” Nhân viên phục vụ tính tiền cho họ!
Vừa nghe thấy giá tiền, mấy quý bà kia lập tức ngơ ngác: “Cái gì? Bốn trăm tám mươi triệu? Sao mắc quá vậy?”
Lăng Mộc Giai nghe họ nói thế lập tức bật cười thành tiếng, khuôn mặt mấy quý bà kia nhanh chóng đỏ hết cả mặt, có chút biến dạng.

“Sao lại mua không nổi rồi? Có bốn trăm tám mươi triệu thôi mà, chắc cũng không nhiều lắm, bà không phải rất giàu có sao? Chúng tôi thì mua không nổi rồi đó!” Lăng Mộc Giai nhạo báng nói.

Mấy quý bà kia cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, dường như đang nghĩ xem làm thế nào để từ chối.


Lăng Mộc Giai đứng dậy và ném ba chiếc áo đã gói xong xuôi xuống đất, sau đó đưa cho nhân viên phục vụ một chiếc thẻ đen.

“Gói nó cho tôi!”
Những nhân viên phục vụ kia thấy thẻ đen lập tức sáng rỡ hai mắt và nhanh chóng nói: “Vâng vâng!”
Lăng Mộc Giai nghiêng đầu nhìn mấy quý bà kia với vẻ đắc ý.

Mấy quý bà kia nghiến răng nhưng họ cũng biết mình không thể so sánh với người đang đứng trước mặt, cô đang cầm chiếc thẻ đen đó.

“Thôi đi thôi đi, coi như chúng tôi xui xẻo, chúng ta đi nào, đi nơi khác!”
Mấy quý bà kia tự tìm cho mình một đường lui nên lập tức bỏ đi.

Đỗ Minh Nguyệt đi đến kéo lấy tay cô, nhìn chiếc áo cưới bị ném xuống đất, bất giác có chút tiếc nuối.

“Xem ra chiếc áo cưới này không lấy được nữa rồi!”
Lăng Mộc Giai nhặt chiếc áo cưới kia lên và đưa tay vỗ vỗ, cười nói: “Tất nhiên là có ích rồi, vẫn chưa bẩn nhưng do đám người kia quá đáng ghét, vừa hay mang về làm đạo cụ cho cô!”
Đỗ Minh Nguyệt biết bốn trăm tám mươi triệu này đối với nhà họ Lăng mà nói không là cái gì cả, nhưng Đỗ Minh Nguyệt vẫn có chút xót của.

“Đi thôi, chúng ta đi nơi khác nào!”
Đỗ Minh Nguyệt gật gật rồi đi theo cô ra ngoài.

Khi đến tiệm áo cưới khác, Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên ở ngoài cửa nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, cô nheo mắt lại để nhìn rõ hơn nữa.

Người đó không phải ai khác mà chính là Hồ Đức Huy!
Ở bên cạnh anh ta lúc này còn có một người phụ nữ có vẻ rất nghe lời, dường như là rất sợ anh ta.

Theo trực giác của Đỗ Minh Nguyệt, hai người này nhất định có vấn đề gì đó.

Thấy Lăng Mộc Giai vẫn còn đang chọn áo cưới, Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng tìm một cái cớ để rời khỏi.

Cô theo Hồ Đức Huy đến một nơi khá hẻo lánh, cô hơi đánh rơi não một chút.

Hồ Đức Huy nhìn người phụ nữ trước mặt cũng có chút đau đầu nói: “Tôi không phải bảo cô hãy bỏ đứa con đi sao? Rốt cuộc cô muốn gì đây?”
Người phụ nữ trước mặt là người tình của chủ tịch thành phố, cô ta bây giờ khóc như mưa, trông rất tội nghiệp.

“Đức Huy, đây là con của anh đó, sao anh lại nhẫn tâm như vậy hả?”
Hồ Đức Huy đanh mặt lại: “Tôi nói rồi, đừng để có con, cô nói cô sẽ uống thuốc, bây giờ thì sao, cô lại có mang con của tôi, cô bảo tôi làm sao chấp nhận nó đây!”
Huống hồ gì bây giờ là thời khắc quan trọng, Tập đoàn Đỗ Thị sẽ nhanh chóng là của anh ta thôi, anh ta không thể để xảy ra sai sót được.

Người phụ nữ kia càng khóc càng đáng thương, còn đưa tay ra cầu xin anh ta!
Hồ Đức Huy hất tay cô ta ra và nhẫn tâm nói: “Tôi nói cho cô nghe, đứa con này tôi sẽ không nhận đâu, cô hãy nhanh chóng bỏ nó đi, nếu không đừng trách tôi vô tình!”
Đỗ Minh Nguyệt nghe rất rõ câu chuyện của họ, từ vẻ kinh ngạc ban đầu đến cuối cùng từ từ bình tĩnh lại.


Tên khốn nạn Hồ Đức Huy này, cô đã hiểu rất rõ con người anh ta rồi!
Chỉ có điều đứa con trong bụng người phụ nữ cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy thế giới đầy màu sắc này.

Cô lấy điện thoại ra và ghi lại cảnh tượng này.

“Đỗ Thùy Linh, tôi sẽ giúp cô nhìn rõ bộ mặt của tên khốn này, cô ta mà còn bị anh ta lừa gạt nữa thì không thể trách cô được rồi!”
Đỗ Minh Nguyệt vừa lầm bầm vừa bấm gửi tấm ảnh đi!
Trở về tiệm áo cưới, Lăng Mộc Giai đã thay xong mấy bộ áo cưới rồi.

Cô ấy mặc một bộ váy cưới màu trắng, cứ y như là thiên sứ giáng trần đang tìm kiếm một nửa đôi cánh kia của mình vậy.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này bèn nở nụ cười và khen ngợi: “Cô út trông đẹp lắm, dượng mà thấy nhất định sẽ thích lắm đó!”
Lăng Mộc Giai bỗng chốc đỏ cả mặt, thật ra người phụ nữ dù có mạnh mẽ đến đâu, nhưng chỉ cần đứng trước mặt người mình thích cũng trở nên một cô gái nhỏ bé mà thôi.

Có lẽ Lăng Mộc Giai chính là người như thế.

Lăng Mộc Giai sờ sờ vào khuôn mặt nóng bừng của mình, sau đó vẫy vẫy tay về phía cô!
“Tiểu Nguyệt, mau đến đây nào!”
Đỗ Minh Nguyệt còn tưởng là cần cô giúp đỡ nên lập tức chạy đến.

“Sao vậy?”
Lăng Mộc Giai kéo tay cô, sau đó lấy một chiếc váy cưới đặt vào lòng cô.

“Cô cảm thấy mẫu áo cưới này rất hợp với con đấy, con mau đi thử đi!”
Đỗ Minh Nguyệt hơi bây ngờ, ngây thời không biết nên trả lời thế nào.

Một hồi lâu, cô mới ngẩng đầu lên nói: “Cô út, con đã kết hôn rồi...”
“Ôi trời, có ai quy định kết hôn rồi thì không được thử áo cưới chứ, con mau đi, cô đợi con!” Lăng Mộc Giai vừa nói vừa đẩy cô vào phòng thử đồ.


Đỗ Minh Nguyệt bất lực, chỉ có thể đồng ý mà thôi.

Nhìn chiếc váy cưới màu trắng trong lòng, cô đưa tay ra sờ sờ, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác hạnh phúc.

Cô không còn do dự nữa mà dũng cảm mặc chiếc váy cưới lên người.

Sau khi thay xong, cô bước ra.

Khoảnh khắc cánh cửa phòng thay đồ mở ra, Lăng Mộc Giai bị làm cho bất ngờ.

Chiếc váy cưới này giống như được dành riêng cho cô vậy, các đường nét cơ thể đều được tôn lên một cách hoàn hảo.

Để lộ phần xương quai xanh quyến rũ càng khiến người ta thấy động lòng nữa.

Khuôn mặt xấu hổ của cô giống như đóa hoa hồng kiều diễm bị sương sớm vẩy ướt vậy.

Lăng Mộc Giai thốt lên một tiếng, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, ‘tách một cái, vẻ xinh đẹp của cô đã được lưu giữ trong điện thoại rồi!
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới biết cô ấy đang làm gì nên lập tức dậm chân hét lên: “Cô út, cô đang làm gì vậy!”
Lăng Mộc Giai cười khúc khích, sau đó cô ấy đã gửi tấm ảnh cho ai kia!
“Thế nào, cô vợ bé bỏng của con có đẹp không, cuối cùng cô cũng biết vì sao con phải giấu cô ấy đi, phải cô cô cũng giấu đi.”
Đỗ Minh Nguyệt nắm lấy chiếc váy cưới đi qua đó và bất lực nói: “Cô út, cô mau xóa tấm ảnh đi, xấu chết đi được!”
Lăng Mộc Giai mới không chịu đó, ngược lại còn đưa tấm ảnh cho cô xem và cười nói: “Làm gì mà xấu chứ, cô cảm thấy rất đẹp đó!”.


Bình luận

Truyện đang đọc