LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Hoắc Minh Vân nghe anh ta nói thế thì không khỏi giật mình.

Nhưng nói như vậy thì chẳng lẽ mọi thứ không liên quan gì tới cô ta sao?
"Anh chắc chứ?" Hoắc Minh Vân hỏi lại lần nữa.

Đôi mắt của Trần Khải Quân đảo một vòng, đây là thẩm mỹ tiêu chuẩn của tất cả mọi người, chắc là cảnh sát Trương cũng thích chứ.

Trương Văn Thành gật đầu, trả lời rất chắc nịch: "Tôi chắc chắn."
Hoắc Minh Vân mím môi, cô ta hơi đau lòng, chẳng lẽ cô ta bị ghét bỏ như thế sao?
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt vào phòng làm việc của anh thì hơi ngại ngùng: "Vốn dĩ không muốn đến làm phiền anh đâu, nhưng em cũng không biết tìm ai ngoài anh!"
Trương Văn Thành nghe cô nói thế, dù hơi thất vọng vì cô không biết tìm ai nên mới tìm anh ta nhưng vì cô có thể nghĩ tới anh ta nên Trương Văn Thành vẫn rất vui vẻ.

"Em đừng nói thế chứ Minh Nguyệt.

Anh là bạn em, lúc nào em tới tìm anh cũng được!"
Đỗ Minh Nguyệt lấy một tấm hình ra khỏi túi áo, đưa cho anh ta rồi nói: "Anh có thể giúp em tìm xem người trong ảnh là ai không?"
Cô nghĩ rằng Trương Văn Thành là cảnh sát nên chắc sẽ quen biết nhiều hơn cô.

Thật ra chuyện tìm người này chẳng là chuyện gì to tát, huống chi chính cô xin anh ta giúp đỡ nên Trương Văn Thành không từ chối.

"Em yên tâm đi, anh sẽ giúp em.

Có tin tức gì thì anh sẽ gọi em ngay!".


Đam Mỹ Hài
Nói đến điện thoại, hai người còn chưa lưu số nhau.

Đỗ Minh Nguyệt bỗng nghĩ đến cũng có thể đưa số anh ta cho Hoắc Minh Vân luôn nên đồng ý trao đổi số điện thoại.

Lúc cô rời khỏi đó, có người tới đón.

"Minh Nguyệt, hai người nói chuyện xong chưa? Tớ đợi lâu chút cũng được mà!"
Đỗ Minh Nguyệt thấy cách nói chuyện uốn éo của cô ta thì không khỏi nổi hết da gà.

Cô sờ sờ cánh tay mình, hỏi: "Minh Vân, cậu sao thế? Không bị gì chứ?"
Hoắc Minh Vân gật đầu, lại cúi đầu e thẹn nhìn trộm Trương Văn Thành.

Trương Văn Thành thấy cô ta như thế thì hơi cay mắt, anh ta nghiêng đầu không nhìn nữa.

"Minh Nguyệt, người ta không sao rồi!" Hoắc Minh Vân õng ẹo.

Đỗ Minh Nguyệt trợn mắt, cô thật sự không nghĩ ra Hoắc Minh Vân đang bị gì, lẽ nào bị cái gì nhập rồi sao?
"Minh Vân, cậu bình thường lại được không, tớ sợ đấy!" Đỗ Minh Nguyệt không nhịn nổi nữa.

Hoắc Minh Vân ho khan một tiếng rồi trừng Trần Khải Quân.

Tên này bày cách khỉ gì vậy?
Trần Khải Quân cũng hết nhìn nổi nữa, anh ta không ngờ Hoắc Minh Vân dịu dàng sẽ thành kiểu này, đúng là đáng sợ quá đi.

"Không có chuyện gì cả, chỉ là đột nhiên muốn làm thục nữ thôi, không được à?" Hoắc Minh Vân hừ một tiếng, có vẻ hơi mất mát.

Đỗ Minh Nguyệt liếc Trương Văn Thành, cô biết Hoắc Minh Vân bị thế vì ai rồi.

Cô vỗ bả vai Hoắc Minh Vân, cười nói: "Tớ thấy á, cậu cứ là chính cậu là tốt rồi.

Bởi vì nếu như người đó yêu cậu thì sẽ yêu mọi thứ thuộc về cậu."
Cô nói những lời này không chỉ nói cho Hoắc Minh Vân nghe mà cũng nói cho Trương Văn Thành nghe, ít nhất thì anh ta cũng phải biết tấm lòng của Hoắc Minh Vân chứ!
Hoắc Minh Vân nghe thế cũng cảm thấy lời cô nói có lý, vì thế Hoắc Minh Vân cũng không muốn giả vờ hiền dịu, nhẹ nhàng nữa.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn đồng hồ, cô thấy mình phải đi rồi, vì vậy cô tạm biệt Trương Văn Thành.

Trương Văn Thành thấy cô muốn đi thì bắt lấy tay cô kéo lại: "Minh Nguyệt, người đó là bạn em đúng không? Vậy em dẫn cô ấy về được không, cô ấy ở đây ảnh hưởng đến anh lắm."
Có đuổi thế nào cô ta cũng không đi, nhưng vì không muốn cô ta mất mặt quá nên không nói những lời này ra miệng được.

Có điều Đỗ Minh Nguyệt cũng sớm đoán được chuyện này rồi, nhìn Hoắc Minh Vân rồi lắc đầu từ chối: "Anh không biết cô ấy đã thích anh bao lâu rồi đâu, anh từ chối như vậy không ổn lắm ạ."
"Thích anh? Sao lại thích anh?" Trương Văn Thành khó hiểu.


Đỗ Minh Nguyệt đảo mắt, cười nói: "Anh tự nghĩ đi.

Cô ấy không dễ bị anh đuổi đâu, em đi đây, tạm biệt!"
Cô nói xong thì phất tay, nói với Hoắc Minh Vân: "Minh Vân, tớ đi đây."
Hoắc Minh Vân gật đầu, phất phất tay với cô.

Đỗ Minh Nguyệt đi rồi, Trương Văn Thành cũng biết không thể đuổi Hoắc Minh Vân đi được.

Anh ta đành bất lực hỏi: "Cuối cùng thì cô muốn sao?"
Hoắc Minh Vân khoanh tay, nhìn anh bằng ánh mắt trong sáng: "Em thích anh, muốn ở bên anh, vậy được không?"
"Tôi không thích cô, hơn nữa tôi cũng thích người khác rồi." Trương Văn Thành nghiêm mặt nói.

Hoắc Minh Vân nghe anh nói đã thích người khác thì ngây người, cô lại nói: "Nhưng Trần Khải Quân nói anh không thích ai mà? Sao anh lại đột nhiên thích người khác rồi? Em không tin!
Trương Văn Thành nhìn Trần Khải Quân, dường như ánh mắt đó đang muốn nói rằng: "Cậu dám bán đứng tôi à, cậu chết chắc rồi!"
Trần Khải Quân cúi thấp đầu, cô gái này hại chết anh ta rồi.

"Tôi thích người khác rồi, cô nên về đi!" Nói xong thì Trương Văn Thành rời khỏi đó.

Sao Hoắc Minh Vân có thể dễ dàng từ bỏ thế, cô ta theo sau Trương Văn Thành hỏi: "Vậy hai người ở bên nhau rồi sao?"
Trương Văn Thành khựng lại, nghĩ đến gương mặt của Đỗ Minh Nguyệt.

Trong lòng anh ta rất phức tạp, anh ta biết Lâm Hoàng Phong có tình cảm với cô.

Nếu thế thì anh ta vốn dĩ không có cơ hội.

Trương Văn Thành không trả lời, lạnh giọng nói: "Không liên quan đến cô!"
"Sao lại không liên quan đến em? Nếu hai người bên nhau rồi thì em sẽ từ bỏ, nếu hai người vẫn chưa bên nhau thì em sẽ cố gắng một lần vì hạnh phúc của mình, giờ thì có liên quan chưa nào?"
Người trong cục cảnh sát nghe thế đều mở to hai mắt ra phục cô gái này sát đất.

Trương Văn Thành không trả lời, xoay người đi vào phòng làm việc.


Sau đó không biết là ai đứng dậy vỗ tay, tất cả mọi người đều khen ngợi: "Cô giỏi thật đấy, lâu lắm rồi tôi chưa thấy sếp dây dưa với con gái đâu!"
Hoắc Minh Vân nghe thế thì lập tức bắt được ý chính: "Ý anh bảo là anh ấy còn là trai tân sao?"
"Khụ khụ khụ..." Người mới nói đang uống nước, nghe cô ta nói thế thì bị sặc.

"Cô là con gái à?" Một lúc sau anh ta mới hỏi lại.

Hoắc Minh Vân ưỡn ngực: "Tôi có phải con gái không thì anh nhìn một cái là biết!"
Cậu chàng đó lập tức đỏ mặt, ôm tay tỏ vẻ nể cô ta luôn rồi.

Hoắc Minh Vân nghĩ những gì ngày hôm nay cũng đã đủ rồi, cô ta cũng không nên ở lại đây thêm nữa, nếu không Trương Văn Thành sẽ thấy phiền, ngày mai cô ta lại đến.

"Giờ tôi đi nhé, mai tôi lại đến thăm mọi người!"
Hoắc Minh Vân nói xong thì bỏ đi.

Cô ta vừa đi, những người ở đó đã tụ tập lại với nhau.

"Kỳ là thật đó, sao sếp lại không hung dữ với cô ấy chứ? Lúc trước chỉ cần có con gái đến thổ lộ với anh ấy thì sẽ bị đuổi ra ngoài liền."
"Cậu thì biết cái gì chứ, sếp nể mặt của mợ chủ nhà họ Lâm đó, nể mặt cô ấy nên mới không làm gì cô gái kia."
"Vậy thì mọi người nói xem sếp có thích mợ chủ nhà họ Lâm không?"
Tất cả nhân viên cảnh sát đều gật đầu đồng thanh nói: "Chắc chắn có!"
"Vậy bây giờ phải làm sao đây?"
Trần Khải Quân sờ cằm, nhìn nơi mà Hoắc Minh Vân bỏ đi, giả vờ bí ẩn nói: "Xem ra bây giờ chúng ta chỉ có thể giúp cô gái này với sếp chúng ta thôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc