Sắc mặt Viên Quân Minh đen lại, muốn để cho anh ta đem con vịt đã sắp dâng đến miệng nhổ ra, làm sao có thể chứ!
"Đỗ Thuỳ Linh, cô đừng ép tôi! Thỏ đến đường cùng còn biết cắn người đó!" Viên Quân Minh bị chọc tức đến phát run.
Đỗ Thùy Linh dửng dưng, nhỏ giọng nói: “Những lời này hẳn là nên để cho tôi nói với anh mới đúng, Viên Quân Minh, con thỏ đến đường cùng cũng sẽ cắn người."
Nếu như không phải Viên Quân Minh gài bẫy cô ta trước, cô ta cũng sẽ không dùng phương pháp tổn hại tám trăm như vậy.
Viên Quân Minh bị tức đến không nói nên lời, chỉ tay vào Đỗ Thùy Linh nữa ngày mới quay người rời đi.
Đỗ Thùy Linh cũng không quản được anh ta, chỉ liếc nhìn một cái rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Ở bên kia, Đỗ Minh Nguyệt đang chăm sóc cho Lâm Bảo Phong, dịch truyền trên tay còn đang nhỏ từng giọt từng giọt, trông cực kỳ yếu ớt.
"Dì à, con thật sự sẽ chết sao?" Lâm Bảo Phong cẩn thận nhìn Đỗ Minh Nguyệt, trong giọng nói mang theo đầy sự sợ hãi.
Đỗ Minh Nguyệt đau lòng xót dạ, lại cũng chỉ có thể cười cười an ủi cậu: “Sẽ không đâu, sẽ không chết đâu, con yên tâm đi."
"Có thật không?" Lâm Bảo Phong có chút không tin: “Hai ngày trước bạn Cá Nhỏ ở phòng bên cạnh đã chết rồi, chị y tá nói cậu ấy cuối cùng cũng không về được nữa."
Ở phòng bệnh bênh cạnh chính là một cô bé khoảng sáu tuổi, cũng bị bệnh máu trắng giống như Lâm Bảo Phong.
Bởi vì cô bé cực kỳ thích ăn cá cho nên tấc cả mọi người đều thích gọi cô bé là Cá Nhỏ.
Hai ngày trước bởi vì một trận cảm mạo mà qua đời rồi.
Mối quan hệ của Lâm Bảo Phong và Cá Nhỏ rất tốt.
Vừa nghe nói Cá Nhỏ sinh bệnh qua đời rồi, tâm trạng hai ngày nay của cậu bé cũng vô cùng sa sút.
"Thật đó, Bảo Phong sẽ không có chuyện gì đâu." Đỗ Minh Nguyệt chua xót trong lòng nhưng cũng chỉ có thể dùng loại ngôn ngữ yếu ớt này để an ủi Lâm Bảo Phong.
.
Tâm trạng của Lâm Bảo Phong cũng không vì mấy câu nói của Đỗ Minh Nguyệt mà cảm thấy tốt hơn, đầu cúi xuống, cả người giống như một quả cà tím bị sương muối.
Mấy ngày liên tiếp tâm trạng Lâm Bảo đều rất sa sút, cho dù bọn họ có nói thế nào đi nữa thì cũng không thấy tốt hơn chút nào.
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt không biết là tư vị gì, hết lần này đến lần khác, cô và Lâm Hoàng Phong cũng không còn cách nào,
Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, vừa lúc gặp bác sĩ Chúc đang đi tới, ba người họ gặp nhau, bác sĩ Chúc vô cùng vui vẻ: “Chủ tịch Phong, cô Nguyệt, chúng tôi đã tìm thấy kết quả phù hợp."
Những lời này vừa nói ra, hai người có chút không kịp phản ứng, một lát sau mới hỏi: “Có thật không?"
"Là thật, chẳng qua là cô gái kia muốn gặp các vị." Bác sĩ Chúc nói xong cũng cảm thấy có chút khó xử.
Bùnh thường thì loại chuyện cống hiến này cho dù là có bồi thường hay không bồi thường thì hai bên tốt nhất là không nên gặp nhau, không biết tên tuổi vậy thì tốt hơn, nếu như gặp mặt vậy thì chỉ sợ sau này xảy ra chuyện không hay.
Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Hoàng Phong cũng biết rõ điều đó, nhưng hai người không thèm do dự mà trực tiếp đồng ý.
Bác sĩ Chúc mang hai người bọn họ đi đến văn phòng, trên đường đi cũng nói cho hai người biết về tình trạng thân thể đối phương, tấc cả đều vô cùng phù hợp.
Thế nhưng khi vừa đẩy cửa ra, hai người lại gặp được người quen.
"Bác sĩ Ngọc Anh?" Đỗ Minh Nguyệt nhìn CAN đang ngồi trên ghế, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Lâm Hoàng Phong cũng cau mày, CAN sao lại xuất hiện ở đây?
"Chủ tịch Phong, cô Nguyệt, chào hai người." CAN đứng dậy chào hỏi, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ khách sáo: “Tôi rất vui mừng khi có cơ hội hiến tủy cho cậu cả."
CAN chính là người có kết quả thích hợp với Lâm Bảo Phong? Đỗ Minh Nguyệt có chút sửng sốt, Lâm Hoàng Phong cũng không cảm thấy vui vẻ gì.
"Thì ra là bác sĩ Ngọc Anh, thật sự là duyên phận đấy." Đỗ Minh Nguyệt lộ ra nụ cười, nhưng nếu nhìn kỹ, trong nụ cười của cô vẫn mang theo hai phần lo lắng.
Cô nghĩ tới lúc trước Lâm Hoàng Phong nói với cô bác sĩ Ngọc Anh không tốt, muốn đổi bác sĩ cho cô.
Lúc này CAN lại ở chỗ này, hiến tủy cho Lâm Bảo Phong, điều này làm cho lòng cô càng có dự cảm chẳng lành.
Lúc này CAN cũng không quá nhiệt tình với Đỗ Minh Nguyệt, chẳng qua chỉ là lễ phép chào hỏi hai tiếng, sau đó liền quay đầu nhìn vê phía Lâm Hoàng Phong: “Chủ tịch Phong, có chút chuyện liên quan đến cậu cả, không biết tôi có thể nói riêng với anh được hay không?"
Nói riêng? Bàn tay Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên siết chặt lại, nữa ngày sau mới ổn định lại tinh thần.
Lâm Hoàng Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay lại vươn tay cầm lấy tay Đỗ Minh Nguyệt, giọng nói dịu dàng nói: “Em chờ một chút, anh sẽ trở lại ngay thôi."
Nhìn thấy bộ dáng ân ái của hai người, CAN cảm thấy có chút không vui, nhưng khi nghĩ lại thì cô ta cũng cảm thấy yên tâm, lãnh đạm nhìn lướt qua Đỗ Minh Nguyệt rồi đi theo Lâm Hoàng Phong ra ngoài.
"Cô Nguyệt, cô ngồi đây một lát nhé." Bác sĩ Chúc nhìn sắc mặt có chút không tốt của Đỗ Minh Nguyệt, lập tức dìu cô ngồi xuống.
Tâm tư của Đỗ Minh Nguyệt đều đặt ở ngoài cửa, trong lòng cô có một loại cảm giác lo lắng.
Mà lúc này ở ngoài cửa, CAN nhìn người đàn ông phong độ bên cạnh mình, cố dằn lại cảm xúc rung động, cố gắng làm cho mình tỉnh táo trở lại."Chủ tịch Phong, tôi biết tình hình của cậu cả có vẻ không tốt lắm, cần phải mau chóng làm phẩu thuật ghép tủy.
Lúc này bác sĩ Chúc cũng đã nói qua với anh rằng sức khoẻ tôi rất tốt, có thể làm phẩu thuật bất cứ lúc nào rồi?"
Điêù này cũng rất may mắn vì CAN là bác sĩ, bình thường vô cùng quan tâm đến sức khỏe của mình, điều dưỡng cơ thể vô cùng tốt cho nên lúc này mới không hề gặp bất cứ vấn đề gì, chỉ cần anh gật đầu, bọn họ sẽ có thể làm phẩu thuật ngay.
"Điều kiện của cô là gì?" Lâm Hoàng Phong cũng không phải người không biết suy nghĩ, CAN xum xoe anh thế này, chắc chắn là đang có âm mưu khác.
Chẳng qua là đây cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí cả.
CAN vén tóc mai, giọng nói mêm mại: “Tuổi của tôi cũng không còn nhỏ, người trong nhà luôn thúc ép tôi kết hôn, chẳng qua là lúc trước trong lòng tôi chưa từng thích qua ai."
Ánh mắt Lâm Hoàng Phong lạnh lùng nhìn sng khuôn mặt ngượng ngùng của CAN, âm thanh lạnh lùng nói: “Nếu như bác sĩ Ngọc Anh còn chưa có đối tượng kết hôn thì có thể nói cho tôi biết cô thích dạng người gì, tôi tìm cho cô, hơn nữa còn cam đoan chỉ cần Lâm Hoàng Phong tôi còn sống một ngày thì anh ta nhất định sẽ không dám đối xử không tốt với cô."
Sắc mặt CAN lập tức khó coi, một lúc lâu sau mới nói ra một câu: “Nhưng mà bây giờ tôi đã có người trong lòng rồi."
Cô ta tự nhận lời cô ta vừa nói đã rất rõ ràng, không nghĩ tới Lâm Hoàng Phong lại làm như không hiểu.
"Bác sĩ Ngọc Anh nói một chút, là ai vậy?" Khuôn mặt Lâm Hoàng Phong vẫn lạnh lùng nhìn về phía CAN như cũ.
CAN mỉm cười, can đảm ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hoàng Phong, nói khẽ: “Là chủ tịch Phong anh đó, chỉ cần anh đồng ý lấy tôi, tôi sẽ đồng ý hiến tủy cho cậu cả, nếu sau này có cần, tôi cũng sẽ không chối từ."
Kết quả của cô ta và Lâm Bảo Phong có sáu chỗ phù hợp, cái này đã xem như điểm tương hợp rất cao rồi.
Điểm tương hợp càng cao đồng nghĩa với việc khả năng xảy ra các vấn đề trong tương lai sẽ giảm đi rất nhiều.
"Đầu óc bác sĩ Ngọc Anh có lẽ đã hồ đồ rồi, tôi đã kết hôn." Lúc nói ra lời này Lâm Hoàng Phong đã có chút chán ghét nhìn CAN, trong ánh mắt tràn ngập sự ghét bỏ.
Một người phụ nữ như vậy trông thật là khiến người ta kinh tởm
CAN cắn môi, nhỏ giọng nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, Đỗ Minh Nguyệt không phải là người tốt, cô ta cũng không xứng với chủ tịch Phong anh, nếu như cô ta thật sự yêu anh, thương cậu cả thì cô ta sẽ không giật dây cho anh tiết lộ thân phận của cậu cả vào lúc này, hơn nữa cũng không biết cô ta đã động tay động chân bao nhiêu đâu.".