LINH VỰC

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Thế lực Nhân tộc ở Bạc La giới, trừ Thái Âm điện và Thái Dương cung, có Viên gia, Vũ gia, Phong gia cùng Thôi gia bốn đại gia tộc, sau lưng bốn đại gia tộc cũng có bốn thế lực lớn đứng, hắn cảm thấy Thái Dương cung và Thái Âm điện không dám làm bậy.

“Phía sau Phong gia cùng Thôi gia chính là Luân Hồi giáo cùng Lục Đạo minh của sáu thế lực lớn”. Viên Văn Trì thở dài.

“Ngươi là nói?”. Vũ Lũy kinh hãi.

“Hẳn là sáu thế lực lớn liên thủ”.

Lời vừa nói ra, Vũ Lũy đột nhiên trầm mặc xuống.

Mọi người không nhiều lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, Vũ Lũy chính là người phụ trách của Vũ gia ở Bạc La giới, túc trí đa mưu, việc này không cần bọn họ nhiều lời, bản thân Vũ Lũy cũng có thể nghĩ thông suốt quan hệ lợi hại trong đó.

“Nếu có thể quay về linh vực, ta sẽ hướng bên trên báo cáo việc này, để Cơ gia cho bọn họ áp lực”. Một lát sau, Vũ Lũy hít sâu một hơi, hỏi Tần Liệt: “Nghe nói... Ngươi nắm giữ một cánh cửa bí cảnh cuối cùng nối liền linh vực?”.

Tần Liệt cười cười, nói: “Ta sẽ an bài ngươi và Hoa Vũ Trì về linh vực”.

Vũ Lũy nhẹ nhàng gật đầu: “Như thế rất tốt”.

“Vũ huynh, Vũ gia các ngươi và Tu La tộc bên dưới kết thành quan hệ huyết thống, ngươi hẳn là có thể ảnh hưởng đến những Tu La tộc đó chứ?”. Viên Văn Trì chuyển đề tài: “Trong các đại dị tộc ở Bạc La giới, một chi Tu La tộc này chiến lực phi phàm, Cổ Thú tộc, Hắc Ngục tộc, Cự Nhân tộc, U Nguyệt tộc còn có Ma Long tộc, đều đã vứt bỏ khúc mắc trước đây, muốn liên thủ chống lại Thái Âm điện, Thái Dương cung. Vũ gia các ngươi có thể đả động Tu La tộc bên dưới, làm cho bọn họ cũng cùng chung mối thù với chúng ta, ở sau đây không lâu cùng nhau bảo vệ ích lợi Bạc La giới không?”.

“Bọn họ...”. Bất ngờ, vẻ mặt Vũ Lũy khổ sở hẳn lên: “Bọn họ xưa nay độc lai độc hành, Vũ gia chúng ta... Chưa chắc có thể ảnh hưởng đến quyết định của bọn họ”.

“Vũ bá bá, Vũ gia các ngươi và bọn họ không phải có huyết mạch sâu xa sao?”. Hoa Vũ Trì kinh ngạc hẳn lên.

Vũ Lũy chưa trả lời ngay, mà là trầm ngâm một hồi lâu, sau đó mới nói: “Quan hệ của Vũ gia cùng bọn họ, không quá giống với điều các ngươi nghĩ”.

Mọi người lộ ra vẻ mặt muốn nghe cho rõ.

“Năm đó, bọn họ chỉ là an bài mấy nữ tử Tu La tộc đến Vũ gia, chúng ta cũng thông qua những nữ tử Tu La tộc đó đạt được huyết mạch Tu La tộc. Sau đó, chúng ta và bọn họ thành lập mậu dịch lui tới, giúp bọn họ ở linh vực tìm một ít linh tài kỳ lạ. Tương tự, bọn họ đem linh tài hiếm có dãy núi bên dưới khai thác đổi cho chúng ta”.

“Nhưng, không biết xuất phát từ loại nguyên nhân nào, bọn họ không cho phép chúng ta giao thiệp với dãy núi phía dưới”.

“Những năm gần đây, chỉ có ít ỏi vài lần, chúng ta mới có thể tiến vào dãy núi phía dưới”.

“Mỗi một lần, cũng bị bọn họ nhìn chằm chằm, như sợ chúng ta vượt giới hạn”.

“Cũng không biết dãy núi bên dưới cất giấu cái gì ảo diệu”.

Vũ Lũy khó hiểu không thôi.

“Ngươi là nói... Vũ gia và bọn họ quan hệ thật ra rất cạn?”. Tần Liệt ngạc nhiên.

“Sự thật chính là như vậy”. Vũ Lũy gật gật đầu, lại bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên, lúc chúng ta nói với bên ngoài, tất nhiên sẽ không nói lời thật”.

“Ngươi hiểu biết bao nhiêu đối với bọn họ?”. Viên Văn Trì kinh dị hẳn lên.

Vũ Lũy nói: “Nói thực ra, Vũ gia chúng ta hiểu biết đối với bọn họ, thực không quá nhiều”.

Mọi người tiến đến, lúc này đều âm thầm nghi hoặc, càng thêm tò mò lai lịch chi Tu La tộc nọ bên dưới.

Tần Liệt càng là bay đến ven đại lục lơ lửng, ở trên cao nhìn xuống quan sát dãy núi liên miên không dứt bên dưới, trong mắt lóe lên ánh điện.

Dãy núi phía dưới bị rất nhiều cổ thụ to lớn che lấp, mặc dù là ở dưới ba mặt trời cực nóng chiếu rọi, cũng không cách nào thấy rõ cảnh tượng phía dưới.

Quan sát một lúc, Tần Liệt phát hiện chỉ lấy mắt nhìn, chỉ sợ không có cách nào nhìn ra cái gì.

Tâm niệm khẽ chuyển, hắn đem linh hồn ý thức phóng ra, như dòng nước trút nghiêng xuống, thẩm thấu về phía dãy núi chi tộc nhân Tu La tộc này sinh sống.

“Xẹt xẹt xẹt!”.

Một luồng linh hồn ý thức của hắn, lúc bay vút đi ở trong rừng rậm của dãy núi, phát ra tiếng động nhỏ bé như tia chớp.

Lúc linh hồn ý thức lóe lên, từng màn cảnh tượng trong dãy núi lộ ra rõ ràng ở trong đầu hắn.

Các gốc cổ thụ cao vài trăm thước, cành lá che trời, khiến cho ánh nắng không thể chiếu xuống.

Ở dưới ba mặt trời chói chang chiếu rọi, trong núi rừng vẫn tỏ ra u ám, hắn vẫn chưa nhìn thấy tộc nhân Tu La tộc.

Linh hồn ý thức của hắn tiếp tục lao vút đi.

Mấy chục giây sau, hắn đột nhiên cảm giác được từng cỗ linh hồn dao động khổng lồ, vì thế vội vàng điều khiển linh hồn ý thức kéo dài mà đi.

Rất nhanh, một hình ảnh rõ ràng, bày biện ra ở trong đầu hắn.

Trung ương các tòa cung điện do cây cối tạo thành, đám người Đằng Viễn, Ni Duy Đặc, Thái Lặc, còn có Ba Lôi Đặc đứng thẳng.

Mấy lão giả Tu La tộc thân thể cao lớn, lại tuổi già sức yếu, ở quảng trường trung ương cung điện kia, đang giao thiệp với đám người Đằng Viễn.

Một luồng linh hồn ý thức này của hắn vừa tiến vào quảng trường, các sinh linh đỉnh phong Bạc La giới đang nói chuyện đều ngay lập tức phát hiện.

Đám người Đằng Viễn, dựa vào linh hồn khí tức, lập tức biết một luồng linh hồn này ý thức thuộc về Tần Liệt.

Những lão giả kia của Tu La tộc, sau khi cảm giác được một luồng linh hồn ý thức này, thì hừ lạnh một tiếng.

“Kha Đế Tư! Đừng động thủ!”. Đằng Viễn vội lên tiếng ngăn cản, nói: “Hắn là người của chúng ta”.

Nói xong, Đằng Viễn vội truyền đến một luồng linh hồn ý thức, bảo Tần Liệt thu hồi ý niệm, để tránh dẫn lên phân tranh không cần thiết.

Chưa trải qua Tu La tộc cho phép, mạo muội lấy linh hồn ý thức nhìn trộm, cái này quả thực có thể dẫn phát chiến tranh.

Tần Liệt cũng là biết có mặt đám người Đằng Viễn, cho nên mới sẽ đem linh hồn ý niệm lao vút tới, sau khi bị Đằng Viễn cảnh cáo, hắn cũng biết mà thu lại, lập tức muốn đem một luồng linh hồn ý thức này thu hồi.

Nhưng vào lúc này, Trấn Hồn châu trong mi tâm hắn đột nhiên phá da chui ra.

Trong Trấn Hồn châu, một đạo u ảnh tối tăm dần dần hiện ra.

Sắc mặt Tần Liệt đột nhiên biến đổi.

Hầu như cùng lúc, sâu trong dãy núi bên dưới, những lão giả Tu La tộc kia đang nói chuyện với đám người Đằng Viễn, trong con ngươi đột nhiên hiện lên âm trầm quỷ dị.

Đám người Đằng Viễn nháy mắt từ trên người bọn họ phát giác được sát ý lạnh thấu xương.

“Kha Đế Tư, chúng ta lần này tới đây không có ác ý, tiểu tử Nhân tộc kia cũng là bận rộn vì Bạc La giới, ngươi...”. Đằng Viễn vội khuyên bảo.

Nhưng, lão giả Tu La tộc tên là Kha Đế Tư lại chợt ngẩng đầu.

Tầm mắt hắn như xuyên qua các tầng cành lá rậm rạp, như lập tức rơi xuống trên người Tần Liệt.

Sát ý trong mắt Kha Đế Tư gần như muốn bắn ra!

Bình luận

Truyện đang đọc