LINH VỰC

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Đối mặt ánh mắt Tần Liệt, khuôn mặt Trang Tĩnh cảm thấy nóng rát, cố gượng cười một tiếng, nói: “Ta, ta là cảm thấy ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, cảm thấy ngươi hữu dũng vô mưu, cho nên...”.

Trên mặt Tần Liệt mang theo ý cười, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn nàng như vậy.

Trang Tĩnh tâm thần cả kinh, đột thấy áp lực nặng nề, vội vàng cúi đầu nói: “Nô tỳ biết sai rồi, còn xin... Xin chủ nhân rộng lượng tha lỗi”.

“Nô tỳ, chủ nhân...”. Tần Liệt nói nhỏ một câu, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi quả thực rất biết điều”.

Trang Tĩnh cười xấu hổ, không dám đáp lời.

“Vậy ngươi biết kế tiếp nên làm thế nào không?”. Tần Liệt nói.

“Nô tỳ không biết”. Trang Tĩnh nhẹ nhàng nói.

Tần Liệt lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt huyết quang dần dần dày đặc, sau đó không lâu, liền có một chùm tia máu bay vọt ra.

Trang Tĩnh chi sửng sốt một chút, liền lập tức hiểu ra, thành thành thật thật buông bỏ toàn bộ chống cự của linh hồn.

Mấy giây sau, trong chân hồn nàng, lại lần nữa có thêm các tia máu mắt thường không thể nhận ra.

Nàng cũng lập tức biết, nàng lại một lần nữa bị Tần Liệt lấy bí thuật giam cầm chân hồn, chỉ cần tâm niệm Tần Liệt khẽ động, nàng vẫn là sẽ vỡ hồn mà chết.

“Đối phó một tộc nhân Tu La tộc, chung quy so với đối phó một đám dễ hơn chút, nhất là tộc nhân Tu La tộc này, còn thông minh biết điều giống ngươi”. Tần Liệt đột nhiên nói.

Những lời này vừa ra, Trang Tĩnh nói ngay: “Vậy ta liền đi công kích những tộc nhân Tu La tộc kia?”.

“Không cần”. Tần Liệt lắc lắc đầu, hướng Hư Hồn chi linh truyền ý niệm.

Năm cơn lốc năng lượng yên lặng bất động, lại một lần nữa gào thét lên, hướng nơi Luyện Đô bọn tộc nhân Tu La tộc tụ tập mà đi.

Cùng lúc đó, tám cây Lôi Cức Mộc đứng ở cạnh Tần Liệt, hào quang lôi điện đan xen bên trong lại trở nên mạnh mẽ hẳn lên.

“Oành!”.

Một tiếng sét vang kinh thiên động địa từ giữa tám cây Lôi Cức Mộc bùng nổ, một tầng ánh sáng năng lượng mắt thường không thể nhận ra, tuôn trào về phía Luyện Đô cùng các tộc nhân kia của hắn.

Thân thể đám người Luyện Đô bỗng chấn động hẳn lên, trong chấn động, trong mắt bọn họ có các tia điện thoáng hiện.

“Nạp Cát! Ngươi câu kết người ngoài, hạ sát thủ đối với tộc nhân của mình, ngươi cả đời là phản nghịch của Tu La tộc!”. Luyện Đô rống giận.

Rất nhiều tộc nhân Tu La tộc ùn ùn đưa tay, muốn đem các mảnh xương đầu kia chụp về.

Nhưng vào lúc này, từ trong con ngươi Tần Liệt bắn ra các luồng hồn niệm tia chớp ẩn chứa lực lượng thiên lôi.

Sợi hồn nối liền bọn họ với xương đầu nháy mắt bị chặt đứt.

Thế cục giằng co, đến đây, phút chốc xảy ra nghịch chuyển.

Những mảnh xương đầu kia vốn dẫn dắt sọ khô màu đen, muốn đem nó đưa tới chỗ Luyện Đô, theo sợi hồn bị chặt, như mảnh sắt bị nam châm hấp dẫn, vậy mà lại nháy mắt bay về phía sọ khô màu đen, hơn nữa dính ở trên những xương đầu kia.

Tần Liệt tập trung nhìn, phát hiện những mảnh xương đầu đó, đã liền thành một khối với sọ khô màu đen.

“Đa tạ!”. Nạp Cát cười ha ha.

Hắn đưa tay chộp một cái, sọ khô màu đen kia đã hoàn toàn dừng ở trong lòng bàn tay hắn.

Một khắc đầu lâu vào tay, trong mắt Nạp Cát toát ra sự thô bạo điên cuồng, nhếch môi lớn tiếng cười hung dữ: “Luyện Đô, không thể ngờ tới chứ? Đến cuối cùng, ta vẫn là đem đầu lâu Ám Hồn thú hợp thành rồi!”.

Nói xong, hắn giơ lên cao sọ khô màu đen, đầu năm ngón tay điên cuồng bốc cháy lên ngọn lửa màu đen.

Từng tầng gợn sóng linh hồn, từ trong sọ khô màu đen kia nhộn nhạo hẳn lên, tiếng vạn hồn khóc truyền đến não hải mọi người.

Ngay cả Tần Liệt và Trang Tĩnh, cũng ở trong hoảng hốt, như nhìn thấy mấy vạn linh hồn dị thú đen sì sì đang chém giết tranh đấu.

Trang Tĩnh không thể không ôm đầu lớn tiếng thét chói tai.

Sắc mặt Tần Liệt lạnh lùng, từng giọt ‘nước lôi trì’ từ trong cơ thể hắn mơ hồ đi ra, như lôi châu trải rộng ở bên cạnh hắn.

Loại dao động quỷ dị đó đủ để làm linh hồn cường giả Phá Toái cảnh sụp đổ, ở sau khi lôi châu hình thành lực cách trở, bị hắn cường hành bài xích bên ngoài.

Cùng lúc đó, cái cấm chế nào đó phong ấn ký ức hắn, cũng khó hiểu xé rách ra.

“Ám Hồn thú có thể không ngừng diễn sinh hồn mới, ở trong quá trình trưởng thành, hồn mới cùng bản hồn sẽ không ngừng tranh đấu...”.

Một phen lời lúc trước của Nạp Cát, như thể hồ quán đỉnh, rơi vào tâm linh thức hải của hắn.

“Hồn mới, bản hồn, diễn sinh linh hồn...”.

Tần Liệt ầm ầm chấn động mạnh.

Ở một khắc này, trong mắt Tần Liệt, đã không còn Nạp Cát, không còn Trang Tĩnh, không có các chiến sĩ Tu La tộc kia.

Trong đầu hắn dần hiện ra các hình ảnh tối tăm không có màu sắc.

Một đoạn ký ức bị ẩn giấu, theo một góc cấm chế của não vực phá vỡ, dần dần được hắn nhớ lại.

Hắn đột nhiên nhớ, thật lâu trước kia thế giới của hắn không có sắc thái, không có ánh sáng.

Hắn giống như ở một thế giới u ám rất rất nhỏ.

Khi đó, hắn chỉ có thể cảm giác được một sinh mệnh, thường thường hướng hắn kể, kể bất đắc dĩ cùng đủ loại buồn bực.

“Gia gia với cha, mọi người của gia tộc đều gửi gắm kỳ vọng cao đối với ta, nhưng huyết mạch ta lại mãi không thể thức tỉnh”.

“Ta cũng không biết cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra”.

“Có lẽ, ngươi tồn tại, chính là một nguyên nhân lớn làm ta không thể tìm được bản thân, làm ta không thể thức tỉnh huyết mạch”.

“Ta không dám nói về ngươi với cha và gia gia, ta sợ... Bọn họ sẽ gạt bỏ ngươi”.

“Cha cùng mẹ dung hợp huyết mạch, cũng không biết xuất hiện biến cố gì, khiến cho một khối thân thể vậy mà lại sinh ra hai linh hồn”.

“Từ khi ta có ý thức trở đi, ngươi đã tồn tại, ngươi ta cùng sống trên đời, ngươi không nên bởi ta mà chết”.

“Một khối thân thể, lại có hai cái linh hồn, chỉ có ta... Có thể cảm giác được ngươi tồn tại”.

“Ta sống, ngươi sẽ vĩnh viễn không ra được”.

“Có một ngày, chờ ta chết, ngươi có lẽ có thể đạt được cuộc sống mới”.

Từng đoạn hồn thuật âm u, vang lên ở trong đầu Tần Liệt, trong hoảng hốt, hắn cảm thấy mình vẫn ở thế giới bóng tối không có sắc thái kia.

“Ta nhớ ra rồi”.

Sau một hồi, Tần Liệt lẩm bẩm: “Ta chưa chết, ta vẫn còn sống, vẫn sống ở trong cơ thể hắn, chết đi là... Hắn. Hắn hồn diệt, để ta từ thế giới bóng tối kia giãy thoát, để ta rốt cuộc có được quyền khống chế đối với khối thân thể này. Từ trong bụng mẹ trở đi, ta và hắn đã cũng có chung một cơ thể, chỉ là... Hắn vẫn luôn là chủ nhân của khối thân thể này. Ta lại luôn bị giấu đi, sống ở một chỗ u ám của khối thân thể này...”.

“Thẳng đến hắn bị Cửu Trọng Thiên Hàn Thiến giết chết, thẳng đến hắn hồn diệt, ta mới có thể giải thoát ra”.

“Hắn...”.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Tần Liệt tràn đầy đủ loại cảm xúc, có chua xót, có hối hận, có thống khổ, có bi thương, như đánh đổ bình ngũ vị.

Hắn rốt cuộc nhớ lại quá khứ thuộc về chính hắn.

Cho tới nay, hắn luôn cho rằng ký ức trước mười tuổi của hắn bị phong ấn.

Thẳng đến hôm nay, hắn mới hiểu ra, ở trước mười tuổi... Ký ức của hắn thật ra trống rỗng.

Bình luận

Truyện đang đọc