LINH VỰC

Hải vực phương vị tây nam Linh Thứu đảo.

Một cánh tay khổng lồ màu đồng đỏ, từ trong vòng xoáy đáy biển thò ra. Cánh tay khổng lồ không ngừng gạt mặt biển, làm ra sóng to gió lớn.

Các ngọn núi nước biển ngưng kết, từ trên mặt biển toát ra, làm mặt biển khu vực này bạo loạn không chịu nổi.

Thi thể thần thứ tám, từ dưới biển ngồi thẳng người, chỗ cái cổ không đầu, vòng xoáy to lớn cuồn cuộn, muốn hút sinh linh máu thịt tồn tại chung quanh

Dưới nước biển, Khâu Vân và Thiên Hưng, còn có các võ giả mặc quần áo màu đỏ tươi kia đều vây quanh thi thể thần lo lắng tìm.

“Rốn bị da thịt che khuất rồi! Phải tiến lên, đem da thịt tầng ngoài đẩy ra!”. Khâu Vân quát.

“Lập tức lao về phía hông thi thể thần! Thi thể thần chỉ có ở trạng thái cuồng bạo mới có thể đem bia mộ từ trong cơ thể chuyển dời đến rốn, phải thừa dịp cuồng bạo cướp lấy bia mộ!”. Thiên Hưng gầm lên.

Những thủ hạ kia của hắn, nghe tiếng hắn hét to, mỗi người kiên trì, hướng bên hông người khổng lồ tới gần.

Ở trong nước biển dao động sôi trào, từng trận khí huyết dao động làm mạch máu người ta cũng muốn nứt ra, từ trong cơ thể thi thể thần phun trào ra, các võ giả đó ở lúc tới gần thi thể thần mười thước, ai cùng đỏ đậm cả người, đã không nắm giữ được khí huyết dao động.

Khí huyết dao động trong cơ thể thi thể thần, lại bỗng nhiên tăng vọt lên gấp đôi!

“Thịch thịch thịch!”.

Năm võ giả cách hông thi thể thần mấy thước, thân thể đột nhiên nổ tung ra, biến thành các khối máu thịt, mạch máu như dây thừng bị đứt, ở trong nước biển đầm đìa máu trôi ra.

“Khí huyết dao động quá mạnh mẽ, không qua được!”. Có người kêu thảm thiết.

“Tìm cơ hội! Phải hạ xuống trên rốn!”. Thiên Hưng thét chói tai.

Tần Liệt cách những người này xa trăm mét.

Ở phía dưới nước biển cuồn cuộn dâng trào, hắn nhìn đến đỉnh đầu một đám vòng xoáy như hải yêu miệng khổng lồ, ở cắn nuốt mặt biển thượng xác chết trôi.

Hắn lại hướng nước biển phía dưới lặn mấy chục thước, không dám ở lúc này tới trên mặt biển, miễn cho những vòng xoáy hình thành từ chỗ cổ thi thể thần sẽ đem hắn biến thành máu thịt lương thực nuốt hết.

Khâu Vân cùng các võ giả bỗng nhiên toát ra, giết người của Lam Tinh hội, giết chín người sống sót lúc trước, chính là vì thi thể thần, vì cái gọi là “bia mộ”.

Giờ phút này, thi thể thần bị bọn họ thành công làm sớm cuồng bạo, bọn họ lại tựa như xem nhẹ khí huyết đao động khủng bố trong cơ thể thi thể thần, vậy mà không có một ai có thể thật sự hạ xuống trên rốn của thi thể thần, đem vật mục tiêu của bọn họ tìm được mang đi.

Bọn họ cũng đã không quản được chính mình.

Tần Liệt bảo trì một đoạn khoảng cách an toàn với thi thể thần, với những người này, cẩn thận tránh né phiêu lưu sóng thần trên đỉnh đầu, xa xa nhìn chăm chú động tĩnh của bọn họ.

“Bá! Bá! Bá! Bá! Bá! Bá! Bá!”.

Bảy đạo thần quang to dài lấp lánh lóa mắt, như bảy dòng sông ánh sáng ở đáy biển, từ sâu trong hải vực cực xa gào thét mà đến.

Một khí tức khủng bố làm linh hồn Tần Liệt run rẩy, kèm theo bảy đạo thần quang rực rỡ, cách xa ngàn dặm, đã đến thẳng tâm linh thức hải của hắn.

Sắc mặt Tần Liệt kịch biến.

Hắn ý thức được không ổn. Hắn hầu như không nghĩ nhiều, lập tức hướng tới phương hướng trái ngược với thần quang cùng thi thể thần bỏ chạy.

“Bá!”.

Hắn mới vừa chạy mấy chục thước, bảy đạo thần quang to lớn như dòng sông ánh sáng, phóng ra đỏ đậm, vỏ quất, xanh lam, trắng như tuyết, đen sì vân vân các ánh sáng cùng sắc thái khác nhau, từ đáy biển ầm ầm mà tới.

Toàn bộ hội tụ đến rốn của thi thể thần thứ tám!

Chợt lóe rồi biến mất.

“Phốc! Phốc! Phốc!”.

Những người quay chung quanh thi thể thần, ngay quanh rốn thi thể thần, chuẩn bị tìm bia mộ, ở lúc bảy đạo thần quang xuyên qua, yếu ớt như tờ giấy, nháy mắt nổ tung phân liệt.

Trừ hai người Khâu Vân và Thiên Hưng không dám tới gần hông thi thể thần, may mắn tránh được một kiếp, toàn bộ thủ hạ của Thiên Hưng đều bị chém chết.

Bên cạnh thi thể thần, bỗng nhiên chỉ còn lại Khâu Vân cùng Thiên Hưng, còn có Tần Liệt cách thi thể thần vài trăm thước, trốn xa xa.

Bảy đạo thần quang to lớn, không biết từ đâu mà đến, nháy mắt biến mất về phía rốn của thi thể thần.

Thi thể thần đang cuồng bạo, ở sau khi bảy đạo thần quang hội tụ đến rốn, biến mất ở trong cơ thể, thi thể thần phút chốc an tĩnh lại.

Khí huyết dao động trên người hắn cuồng bạo đến làm người ta muốn sụp đổ, ở trong khoảnh khắc, lập tức yên lặng.

Thi thể thần ngồi ngay ngắn chậm rãi nằm xuống, hướng phía dưới biển chậm rãi chìm xuống.

Ở chỗ rốn hắn, một tấm bia đá kỳ dị xây bằng ngọc thạch, theo da thịt trên rốn hắn chủ động tách ra, từng chút một hiển lộ ra.

Tầng ngoài tấm bia đá kia, bảy đạo thần quang phóng ra đỏ đậm, vỏ quất, xanh thẳm, trắng như tuyết, đen sì các màu sắc, như bị rút nhỏ mấy trăm lần, như bảy tia chớp tinh xảo, bị phong ấn ở trên mặt bia, chợt lóe chợt lóe, cực kỳ bắt mắt.

Lúc này, khối thi thể thần cao hai trăm thước này, yên tĩnh hơn so với bất cứ thời điểm nào, khí huyết dao động khủng bố trên người hắn cũng ngừng lại toàn bộ.

Hắn như không còn bất cứ uy hiếp gì.

“Bia mộ!”.

“Bia mộ!”.

Khâu Vân và Thiên Hưng đồng thanh vui vẻ hô, hai người sau khi chợt liếc một cái, lại cùng lúc lao về phía bia mộ.

“Khâu Vân! Ngươi tranh đoạt với ta sao?”. Lúc Thiên Hưng ở trên đường, liền đột nhiên quát chói tai.

“Ta giúp ngươi lấy ra!”. Khâu Vân cười hắc hắc nói.

“Khâu Vân! Chỉ cần ta lấy được bia mộ, toàn bộ sự tình ta đáp ứng ngươi, đều có thể lập tức thực hiện! Mà ngươi, cũng có thể lựa chọn thoát ly Lam Tinh hội, đến Thiên Khí tông ta, trở thành hạch tâm đệ tử của Thiên Khí tông ta! Khương Thiên Hưng ta nói được thì làm được!”.

“Hắc hắc, ngươi không tin nổi ta hay sao?”.

“Ta...”.

Lúc hai người đầu trí so dũng khí, cách thi thể thần vài trăm thước, Tần Liệt nhếch miệng cười quái dị, cũng rất nhanh áp sát tới.

Trấn Hồn châu ở mi tâm hắn, vậy mà lại chủ động từ trong da thịt chui ra, như con mắt thứ ba của hắn, cũng chợt nhìn về phía bia mộ.

Não hải hắn ầm ầm chấn động.

Trấn Hồn châu đen sì thâm u, từ mi tâm hắn chui ra, như con mắt thứ ba của hắn, lạnh lẽo nhìn về phía bia mộ ngọc thạch ở rốn thi thể thần.

Đột nhiên, khí huyết dao động cuộn trào mãnh liệt, từ trên mặt tấm bia mộ kia ầm ầm đánh úp lại.

Vậy mà lại đến thẳng tâm linh thức hải của hắn!

Tần Liệt ầm ầm chấn động, như bỗng đặt mình trong biển xác cuồn cuộn, mơ hồ nhìn thấy ngàn vạn xác chết cổ quái, nằm ngổn ngang vắt vẻo ở mặt đất băng lạnh hoang vắng.

Những xác chết đó, có bộ dáng như năm Tà Thần U Minh giới, có như thân thể Cự Linh tộc, có như những thi thể thần này, còn có, như là cổ thụ che trời diễn biến thành, thân thể cổ quái như rễ cây vồng lên...

Rất rất nhiều thi thể hình thù kỳ quái, đều cực kỳ khổng lồ, có bị chém mất đầu, có tứ chi chia lìa, có máu tươi bị rút hết cả người khô quắt, có sau khi chết hư thối tan vào đại địa.

Bình luận

Truyện đang đọc