LINH VỰC

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Thanh La nhíu mày thật sâu, trầm mặc chốc lát, nói: “Tạm thời, chúng ta còn cần lực lượng của hắn, cần hắn giúp chúng ta tìm được Băng Linh!”.

Huy Giáp gật gật đầu, cũng nói: “Coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra!”.

Đám người Lục Hằng cùng Bạch Lị lại chưa nghe thấy, không biết trong lòng Thanh La cùng Huy Giáp đã động tâm tư khác đối với Tần Liệt.

Lực chú ý của Lục Hằng, Bạch Lị còn ở sâu bên trong hầm băng.

Lúc này, theo nham thạch nóng chảy cuồng bạo trên người Tần Liệt mãnh liệt phóng thích viêm năng, khối băng sâu bên trong hầm băng lấy linh khí cấp cao cũng khó phá, lấy tốc độ làm người ta kinh ngạc vui mừng tan rã.

Độ sâu của hầm băng không ngừng hướng bên trong kéo dài.

Lục Hằng cùng Bạch Lị không thể không ngưng luyện linh lực, hình thành các tầng khiên bảo vệ bao bọc thân thể, mới có thể tiếp tục nán lại hầm băng.

Dòng nham thạch nóng chảy trên người Tần Liệt phun trào duy trì năm sáu phút.

“Diêu Thiên! Đủ rồi!”. Lục Hằng đột nhiên kinh hỉ kêu lên.

Mắt Bạch Lị sáng bừng lên.

Sâu bên trong hầm băng, Tần Liệt bị sương mù trắng xóa bao phủ, sau khi nghe được tiếng Lục Hằng kêu to, phối hợp thu liễm lực lượng

Sau khi tâm cảnh bình thản, hắn hít thở dần dần đều đều, lửa khói cực nóng từ ngoài thân hắn phóng thích nhanh chóng thu liễm, trong chớp mắt biến mất sạch sẽ.

Nhiệt độ cao nóng bỏng của hầm băng nhanh chóng làm lạnh.

Càng nhiều sương lạnh từ trên vách băng trong suốt của các hầm băng đó bốc hơi ra, từng đoàn nồng đậm như mây trắng, hướng bên ngoài hầm băng bay tản ra.

Phát hiện trên người hắn không phóng thích viêm năng cực nóng nữa, Lục Hằng, Bạch Lị rốt cuộc hướng bên trong đi tới, Thanh La và Huy Giáp hai đầu mục dị tộc này cũng mang theo tộc nhân một lần nữa tiến vào.

Không bao lâu, bốn người bọn Lục Hằng một lần nữa tụ tập ở bên cạnh Tần Liệt, nhìn hầm băng bị một mình Tần Liệt đả thông mấy chục thước, ánh mắt bốn người nhìn về phía hắn đều khác đi.

“Dám có gan lấy tu vi Như Ý cảnh xâm nhập Hàn Băng đảo, quả nhiên không phải hạng người vớ vẩn, tiểu tử, ngươi ít nhất đã thắng được chúng ta tôn kính!”. Luôn nhìn Tần Liệt bất thiện, Lục Hằng chuyển biến thái độ, nói: “Ngươi đủ tư cách gia nhập chúng ta rồi!”.

“Tích Dịch tộc chúng ta không có ý kiến”. Huy Giáp nói.

“Đồng ý hắn gia nhập”. Thanh La cũng gật đầu.

“Gia nhập... Có chỗ tốt gì?”. Tần Liệt ngạc nhiên.

Xem vẻ mặt những người này, giống như cho phép hắn tham dự vào có ích lợi rất lớn, điều này làm hắn có chút khó hiểu.

“Bạch Lị, ngươi hướng hắn giải thích một chút”. Lục Hằng phân phó.

“Được”. Mắt Bạch Lị lóe sáng, vẻ mặt có chút phấn chấn, nói: “Diêu Thiên, Hàn Băng đảo xảy ra khác thường, đáy đảo có biến đổi lớn, những khí tức cực kỳ lạnh tàn khốc đó cũng là từ phía dưới núi băng của Hàn Băng đảo phóng thích. Chúng ta cho rằng Hàn Băng đảo nhất định cất giấu cái gì kỳ diệu, bằng không sẽ không đột nhiên có thêm một chủ nhân, ít nhất chúng ta dám khẳng định, ở đáy những sông băng đó tồn tại quặng hàn thuộc tính phẩm cấp cao, nói không chừng có mạch khoáng hàn tinh gì! Cũng có thể có bảo vật hàn thuộc tính!”.

“Cho phép ngươi tham dự vào, liền ý nghĩa nếu chúng ta ở Hàn Băng đảo cuối cùng có điều phát hiện, ngươi có tư cách chia một ly canh!”. Lục Hằng nói năng có khí phách.

Thanh La và Huy Giáp cũng gật gật đầu.

Nhìn về phía những người này, Tần Liệt ngẩn người, âm thầm hiểu ra.

Sau khi hắn với Bạch Lị tới đây, thái độ của ba phương đều không tính là hữu hảo, nhất là Lục Hằng, ngay từ đầu đã lạnh mặt, giống như hắn nợ khoản tiền lớn không trả.

Thì ra, ba phương là cho rằng hắn và Bạch Lị không có bản lĩnh giúp bọn họ, sợ bọn họ tới đây, còn có thể chia cắt ích lợi bản thân bọn họ.

Sau khi hắn ở hầm băng khai quật phương hướng, bày ra năng lực bất phàm, Lục Hằng cho rằng hắn ở trên chuyện Hàn Băng đảo có thể mang tới trợ giúp cho bọn họ, cho nên mới chuyển biến thái độ, cho rằng hắn đủ tư cách gia nhập vào.

Lục Hằng hiển nhiên là một người phi thường thực tế.

“Các ngươi tránh ra, ta đến kiểm tra một chút”. Lục Hằng đi lên, thúc giục đám người Tần Liệt, Bạch Lị cách xa một chút, bản thân hắn tiến vào trong cùng của hầm băng, trên người bỗng nhiên nhộn nhạo ra u quang xanh biếc mắt thường khó thấy.

Một loại linh hồn dao động quỷ dị, như gợn sóng hồ nước, xuyên thấu tường băng trở ngại, đi hướng sâu bên trong hầm băng.

Mấy giây sau, ánh sáng xanh âm u trong mắt Lục Hằng đột nhiên sáng ngời, nói: “Ngay tại bên trong!”.

Một thanh trường đao phong cách cổ xưa thiêu đốt ngọn lửa biếc, từ cổ tay áo Lục Hằng bắn vọt ra, hóa thành một cột sáng xanh biếc, hung hăng đâm vào trên một bức tường băng.

Tường băng nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Bích Diễm trường đao sát khí âm trầm vẫn bắn thẳng ra sự sắc bén, ở lúc khối băng vỡ nát, chợt lóe rồi biến mất.

“Thông rồi!”. Lục Hằng theo ánh sáng xanh của Bích Diễm trường đao từ trong băng vụn xuyên qua.

Ba người bọn Thanh La, Huy Giáp, Bạch Lị không chần chừ, thấy Lục Hằng xâm nhập trong đó, cũng lập tức xuyên qua băng vụn tiến vào.

Chỉ do dự một chút, trước khi các tộc nhân Long Nhân tộc, Tích Dịch nhân ở sau người tiến vào, Tần Liệt cũng hóa thành một dòng điện bắn vào.

Một cái hang băng thật lớn đột nhiên lộ ra.

Hang băng rộng lớn diện tích gần trăm mẫu, cao mười mấy thước, đỉnh buông xuống các cột băng thật lớn trong suốt, các cột băng đó như các thanh kiếm lớn cắm ngược xuống, cẩn thận nhìn, sẽ phát hiện ở trong bảy cột băng còn bảy người đông lạnh.

Bảy người đó, có Nhân tộc, có Hôi Dực tộc, còn có Giao nhân, tuy trên người hàn khí âm u, nhưng trong cơ thể bọn họ vân nồng đậm sinh cơ, cẩn thận đi nghe mà nói, còn có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của bọn họ.

“Đổng Thu! Cổ Ương!”. Bạch Lị nhìn về phía hai võ giả Nhân tộc bị đông cứng trong cột băng, lập tức la hoảng lên: “Bọn họ giống với ta, cũng tu luyện ở Hàn Băng đảo, hai người này lúc trước tới đây muốn tìm chủ nhân mới của Hàn Băng đảo chất vấn, sau đó liền mất đi bóng dáng!”.

“Năm người còn lại của Hôi Dực tộc còn có Giao nhân, cũng là người tu luyện chia ra ở nơi khác của Hàn Băng đảo, hẳn cũng là sau khi tiến vào nơi này, bị chủ nhân mới của Hàn Băng đảo đóng băng lại”. Lục Hằng nói.

“Trước phá vỡ phong cấm của bọn họ, đem bọn họ cứu tỉnh, hỏi một chút đã xảy ra cái gì”. Thanh La đề nghị.

Bốn người bọn Lục Hằng lập tức tới chỗ bốn cây cột băng, đều tự thi triển lực lượng, muốn phá vỡ những cột băng đó, đem người bên trong giải thoát ra.

“Tê tê! Tê tê tê!”.

Nhưng vào lúc này, tiếng rít chói tai từ chung quanh truyền đến, mọi người tập trung nhìn, phát hiện góc hẻo lánh của hang băng thật lớn, còn có rất nhiều huyệt động.

Trong những huyệt động đó đột nhiên toát ra các con linh thú hàn thuộc tính, đều là Băng Phách mãng, Long mãng, Băng Tinh cự mãng, Huyền Băng mãng loại này.

Trong đó Long mãng là cấp bốn, Băng Tinh cự mãng thì là cấp năm, Huyền Băng Ngân Xà càng là linh thú cấp sáu, tương đương với võ giả tu vi Phá Toái cảnh.

Hang băng này tuy rộng lớn, nhưng thoáng cái toát ra mấy chục con linh thú hàn thuộc tính, còn có sáu con Băng Tinh cự mãng, cộng thêm bốn con Huyền Băng Ngân Xà, và mấy chục con Băng Phách mãng cùng Long mãng, lập tức đem hang băng này lấp đầy.

“Hô hô hô!”.

Những linh thú đó đi ra khỏi trong huyệt động, cũng cùng lúc phun trào dòng khí lạnh khủng bố, làm nhiệt độ trong hang băng kịch liệt giảm xuống, làm khí lạnh trong hang càng thêm đáng sợ.

Từng con linh thú hàn thuộc tính đều rít lên, hướng tới mọi người vây giết đến.

Bốn người bọn Lục Hằng, Thanh La, lập tức ngừng giải cứu người bị cột băng đóng băng, thét chói tai, kêu gọi tộc nhân liên thủ đối phó những linh thú đó.

Chiến đấu vừa nổi lên, hang băng vốn đang coi như rộng lớn, đột nhiên tỏ ra chật hẹp hẳn đi.

“Bảo vệ tốt tiểu tử kia!”. Lục Hằng hít một hơi, chỉ thị hai thủ hạ đến bên cạnh Tần Liệt, lại nói với Bạch Lị: “Ngươi chiếu cố tốt hắn là được, hắn đối với một chuyến đi này của chúng ta trợ giúp rất lớn, đừng đề hắn chết nhanh như vậy!”.

Sau khi ý thức được tác dụng của Tần Liệt, Lục Hằng bắt đầu chiếu cố đặc thù đối với hắn, còn muốn Tần Liệt ở trong dò xét kế tiếp, tiếp tục phát huy tác dụng của hắn.

“Biết rồi!”. Bạch Lị đáp ứng.

“Không cần!”. Tần Liệt lắc lắc đầu, ở nháy mắt chiến đấu nhấc lên, liền chủ động hướng một con Băng Tinh cự mãng hạ sát thủ.

Băng Tinh cự mãng cấp năm, hình thể dài gần mười thước, tầng ngoài thân thể bao trùm băng giáp thật dày, những băng giáp đó có lực phòng ngự rất mạnh, linh khí bình thường cũng không thể đâm thủng.

Băng Tinh cự mãng ở trong chiến đấu có thể lấy răng nhọn cắn xương đại đa số sinh linh, trong răng còn có khí lạnh đáng sợ, lúc há mồm hít thở, có thể phun ra dòng khí lạnh làm máu tươi người ta đông lạnh, cực kỳ khó giải quyết.

Linh thú cấp năm, thực lực tương đương với võ giả Như Ý cảnh, nhưng, ở trong hang băng hàn khí lạnh lẽo này, thực lực toàn bộ linh thú hàn thuộc tính nơi đây đều sẽ tăng vọt.

Cái này ý nghĩa con Băng Tinh cự mãng này trước mặt Tần Liệt, so với đại đa số võ giả Như Ý cảnh Nhân tộc đều khó chơi hơn một ít.

“Diêu Thiên, ngươi tốt nhất đừng mạo hiểm! Băng Tinh cự mãng cấp năm, ở nơi này thực lực thật sự ít nhất có thể vượt qua võ giả Như Ý cảnh hậu kỳ, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của nó!”. Bạch Lị kêu la.

“Hô lạp!”. Băng Tinh cự mãng há mồm phun trào dòng chảy lạnh xen lẫn vụn băng, mảnh băng, dao băng sương giá.

Hàn ý băng lạnh thấu xương, từ trong một dòng khí lạnh đó bắn xuyên ra, từ đầu trút ở thân thể Tần Liệt.

Luồng năng lượng lạnh vô cùng đó, đủ để khiến đại đa số võ giả Như Ý cảnh lập tức toàn thân cứng ngắc đông lạnh, linh lực trong gân mạch cũng không vận chuyển được.

Nhưng Tần Liệt vẫn hoạt động tự nhiên như cũ.

Ở dưới ánh mắt kinh dị của Bạch Lị, Tần Liệt lắc cánh tay, đem băng vụn, miếng băng bắn tung tóe đến trên người hất ra, cười lớn hướng về trên người Băng Tinh cự mãng, nâng tay một trảo, một cây băng mâu sắc bén hình thành.

Băng mâu hóa thành một đạo băng quang sắc bén đâm vào đỉnh đầu Băng Tinh cự mãng.

“Rắc!”.

Băng mâu nổ tung thành vụn băng, Băng Tinh cự mãng kia bị đau, kịch liệt vặn vẹo thân thể, phát ra tiếng rít gào kinh người.

Tần Liệt cúi đầu nhìn, phát hiện một đòn toàn lực của băng mâu kia, vẻn vẹn chỉ ở đầu Băng Tinh cự mãng đục ra một cái lỗ máu nho nhỏ.

Cũng không phải một kích xuyên thủng đầu Băng Tinh cự mãng như hắn nghĩ.

“Chỗ mềm nhất của thân thể Băng Tinh cự mãng, ở cổ cùng bụng, đầu cùng lưng nó chắc chắn nhất!”. Bạch Lị vội vàng nhắc nhở.

“Rõ!”. Tần Liệt đáp lại một tiếng.

“Ô ngao!”.

Trong tiếng rống to của Băng Tinh cự mãng, bóng người Tần Liệt chợt lóe lên, từ đầu nó bay vọt xuống.

Ngay tại lúc hắn chuẩn bị biến ảo bóng người, muốn tiến vào bụng Băng Tinh cự mãng, bên cạnh một u ảnh như roi bạc vung đến.

“Bốp bốp bốp!”.

Trong không khí truyền đến tiếng rít chói tai, tiếng rít đó như rắn hổ mang điên cuồng vung cái đuôi, nghe làm cả người người ta phát run.

“Cẩn thận!”. Lục Hằng thét chói tai.

Nhưng roi bạc đã vung đến trên lưng Tần Liệt.

“Phành!”.

Một cơn đau đớn xé rách thân thể, nháy mắt đánh tới toàn thân, thân thể Tần Liệt bay lên trên không, nặng nề va chạm ở trên một cột băng treo ngược, va chạm vỡ nát cột băng.

Trong cột băng vỡ tung, Tần Liệt cũng ngã xuống ở trong khối đá băng, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn kinh hãi nhìn về phía sau.

Chỉ thấy một con linh xà màu bạc dài chỉ có ba thước, thần kỳ tới lui ở giữa không trung hang băng, đuôi rắn như roi bạc kia lúc vung lên, ngưng tụ thành rất nhiều bóng roi đáng sợ, làm không khí cũng truyền đến tiếng vang lạ chói tai.

“Huyền Băng Ngân Xà!”. Tần Liệt biến sắc.

Huyền Băng Ngân Xà cấp sáu, tương đương với võ giả Phá Toái cảnh, lực lượng cực kỳ khủng bố, nơi bóng roi màu bạc đó vụt đến truyền đến tiếng nổ vang kịch liệt.

Từng cây cột băng buông ngược xuống, ở dưới Huyền Băng Ngân Xà vụt, trong chốc lát hóa thành băng vụn tản ra.

Trong hai cây cột băng trong đó, còn có tộc nhân Hôi Dực tộc bị đóng băng, sau khi bị sóng đuôi Huyền Băng Ngân Xà kia vụt đến, cột băng nổ tung, hai tộc nhân Hôi Dực tộc bên trong thế mà cùng theo khối băng chia năm xẻ bảy, hóa thành từng khối thịt đông bị đóng băng.

Ngay cả một giọt máu tươi cũng chưa chảy ra.

Trong hang băng, dòng khí lạnh vô cùng như thế, đừng nói là máu tươi, cho dù là dầu nóng bỏng, cũng sẽ bị nháy mắt đông lạnh thành một khối băng tinh nhỏ.

“Còn chưa chết?”. Lục Hằng xa xa nhìn thoáng qua.

Đem máu tươi khóe miệng lau đi, Tần Liệt một lần nữa đứng lên, nói: “Ta không sao”.

“Cách Huyền Băng Ngân Xà xa một chút!”. Lục Hằng quát một tiếng, không nói thêm một câu, mà là hướng tới Huyền Băng Ngân Xà nọ làm bị thương Tần Liệt đuổi đánh.

“Vù vù!”. Hầu như cùng lúc, con Băng Tinh cự mãng lúc trước quấn lấy chiến đấu với Tần Liệt triền, lại ‘phì phì’ lao tới.

“Tới hay!”. Tần Liệt ầm ầm lao lên.

Băng Tinh cự mãng lần này chưa phun trào ra dòng khí lạnh sương giá, mà là trực tiếp mở ra cái mồm to như chậu máu, muốn đem Tần Liệt cả xương lẫn thịt nhai nát nuốt xuống.

Ba giọt bản mạng tinh huyết đỏ rực như kim cương máu quay tròn, phóng ra ánh lửa đẹp mắt, mỹ lệ vô cùng hướng về cái miệng khổng lồ của Băng Tinh cự mãng.

Tần Liệt lấy Huyết Linh quyết dẫn nỗ lực lượng bản mạng tinh huyết chất chứa.

Ba tiếng nổ vang trầm muộn từ bụng con Băng Tinh cự mãng thật lớn này truyền đến, chợt, một cỗ viêm năng nham thạch nóng chảy bất diệt điên cuồng kéo lên.

Băng Tinh cự mãng đột nhiên sợ hãi gào rống lên, quay cuồng ở trước mắt Tần Liệt, kịch liệt vặn vẹo thân thể.

Ba vầng lửa khói đáng sợ từ trong cơ thể băng tinh của nó phóng ra, càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng nóng rực.

Ngắn ngủi mười mấy giây thời gian, con Băng Tinh cự mãng cấp năm này đã bị liệt diễm thiêu sống thành tro tàn.

Bình luận

Truyện đang đọc