LINH VỰC

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Chỗ chín vạn dặm phía đông Tam Lăng đại lục.

Các hòn đảo đá đen sì, tràn ngập thiên địa linh khí âm hàn u ám, trên rất nhiều hòn đảo không khí ẩm ướt, trải rộng khí độc, các mảng đầm lầy nối liền.

Nơi này là Hắc Thạch đảo, địa giới Hắc Vu giáo.

Trong rất nhiều đầm lầy, trên các gốc cây cổ thụ dữ tợn, trói võ giả Hắc Vu giáo bắt.

Những võ giả đó gào thét, thê lương thống khổ, sinh mệnh tinh khí như bị vật nào đó trong cơ thể hút ra.

Cách mỗi một đoạn thời gian, liền có một con ấu trùng Ô Tinh Thiên Hạt, con rết, con nhện, từ trong cơ thể các võ giả đó bay ra.

Bọn Vu trùng đó do Hắc Vu giáo tỉ mỉ đào tạo, một khi rời khỏi cơ thể ký túc, những người đó liền ý nghĩa sinh cơ cùng hồn lực bị hút ra sạch sẽ.

Rất nhiều Vu trùng ác độc hung lệ, ở trong đầm lầy, trong các mảng khí độc tiến hành chém giết tàn khốc.

Giáo đồ Hắc Vu giáo mặc áo choàng màu đen phân tán ở trên đảo, phụ trách trông chừng Vu trùng, không ngừng vận chuyển càng nhiều tế phẩm người sống hơn qua đây.

“Ô ô ô!”.

Từng tiếng rít gào khóc thảm thiết, đột nhiên từ phía chân trời chỗ xa truyền đến, không bao lâu, có mấy trăm tên tộc nhân Thiên Quỷ tộc ngồi loại đá lơ lửng kỳ dị nọ từ trên trời hạ xuống.

Vừa xuống đến Hắc Thạch đảo, tộc nhân Thiên Quỷ tộc liền đại khai sát giới, tàn sát tanh máu.

Sau nửa canh giờ, giáo đồ Hắc Vu giáo đóng ở nơi đây, bị chém giết sạch sẽ.

Tộc nhân Thiên Quỷ tộc vừa xé rách cánh tay bọn họ, cắn nuốt đầm đìa máu, vừa qua lại ở trên đảo.

“Trong cơ thể bọn côn trùng này tràn ngập cảm xúc hỗn loạn cuồng bạo hiếu sát, lực lượng âm hàn ác độc, đối với chúng ta mà nói quả thực chính là thuốc đại bổ!”. Một lão đầu Thiên Quỷ tộc Niết Bàn cảnh, đưa tay cầm lấy một con Vu trùng, sau khi cắn nát nuốt vào bụng, cẩn thận cảm thụ một lát, lập tức hưng phấn hẳn lên.

“Đại hiền giả khôi phục có hy vọng rồi!”. Rất nhiều tộc nhân Thiên Quỷ tộc hưng phấn hẳn lên.

“Thu thập bọn côn trùng kỳ quái đó, đem bọn nó mang về, chúng ta tiếp tục giết chóc hòn đảo chung quanh, tìm ra càng nhiều côn trùng hơn!”. Lão đầu kia hạ đạt mệnh lệnh.

Tộc nhân Thiên Quỷ tộc đều lập tức hành động ra, ai làm việc nấy động thủ.

***

Một ngày sau.

Một tảng đá lơ lửng thật lớn, mang theo mười mấy tộc nhân Thiên Quỷ tộc, hạ xuống đến vùng trung ương Tam Lăng đại lục.

“Nhìn xem chúng ta đã tìm được thứ tốt gì!”.

Các tộc nhân Thiên Quỷ tộc đó cầm hũ gốm màu nâu xám, hưng phấn lao tới.

Trong hũ gốm, từng con Vu trùng nhúc nhích, còn đang chém giết lẫn nhau, trên người bùng lên sinh cơ nồng đậm.

Mã Tu bọn đại hiền giả Thiên Quỷ tộc, hai con ngươi của ai cũng toát ra ánh sáng xanh lục, đều kích động hẳn lên.

Bọn họ đưa tay ngoắc một cái, từng cái hũ gốm rơi xuống lòng bàn tay bọn họ, cầm lên một cái Vu trùng, lúc ném vào trong miệng nhai nuốt, bọn họ lập tức phát hiện sinh cơ mênh mông phun ra, rót vào tứ chi bách hải bọn họ, nhanh chóng khôi phục sinh mệnh tinh khí của bọn họ.

“Thứ tốt! Bố Thác có thể nhanh chóng khôi phục lại! Bọn côn trùng này giữ lại hết!”. Mã Tu kêu to lên.

Tộc nhân Thiên Quỷ tộc đều cao hưng phấn chấn hẳn lên.

Lại là hai ngày qua đi.

Ở chỗ đỉnh đầu những tộc nhân Thiên Quỷ tộc này bỗng truyền đến sóng không gian chấn động mãnh liệt, từng vòng hào quang màu xanh thẳm nhộn nhạo đến, đem rất nhiều tảng đá lơ lửng nổ thành phấn.

Trong một cái đường hầm u ám hỗn loạn, một tia sáng xám xịt chậm rãi đến, như xuyên qua khoảng cách không gian vô cùng dài.

“Vù!”.

Tia sáng rơi xuống, vặn vẹo, không ngừng biến ảo.

Rất lâu sau đó, một lão đầu Thiên Quỷ tộc gầy như củi, như lão thi vạn năm, dần dần ngưng kết thành hình.

Ở trên thân thể gầy còm của hắn, có các tia sáng chói lọi, cẩn thận cảm thụ liền biết, đó là các lưỡi dao ánh sáng không gian.

Lão giả sau khi đến, yên lặng ngồi xuống, không nói một lời điều chỉnh.

Qua cả thảy một canh giờ, khe hở không gian bò khắp toàn thân hắn mới từng chút một khép lại.

Lúc này, hắn mới hít một hơi thật dài, lấy thanh âm tràn ngập cảm tình nói: “Rốt cuộc lại ngửi được thiên địa linh khí của đất xưa!”.

“Bố Thác! Chúng ta đã tìm được thứ tốt cho ngươi!”. Mã Tu vỗ tay.

Từng cái hũ gốm được tộc nhân Thiên Quỷ tộc đưa tới, bày chỉnh tề ở trước người lão giả này, trong mỗi một hũ gốm đều đựng Vu trùng.

Vu trùng, hấp thu tinh huyết, sinh mệnh cơ năng, hồn lực trong cơ thể võ giả chậm rãi thai nghén mà ra, trong cơ thể Vu trùng nho nhỏ đều có sinh mệnh tinh khí tinh thuần, đối với người thân thể suy yếu mà nói, mỗi một con Vu trùng đều giống như đan dược đại bổ.

Bố Thác vươn vuốt quỷ, từ trong một cái hũ gốm cầm một nắm Vu trùng, như nắm cơm ném vào trong miệng cắn nuốt.

“Hay! Sinh mệnh tinh khí thật nồng đậm!”. Khóe miệng Bố Thác tràn ra máu đủ mọi màu sắc, kinh hỉ kêu lên quái dị.

Mã Tu cùng những đại hiền giả Thiên Quỷ tộc, ở lúc hắn ăn, hướng hắn nói rõ thế cục gần đây, nói cho hắn Bạo Loạn chi địa có cửu đại thế lực cấp Bạch Ngân, còn có đại thế lực lượng cấp bậc của những thế lực đó.

Nửa ngày thời gian trôi qua.

Bố Thác vẫn chưa dừng lấy Vu trùng khôi phục bản thân, đợi đến sau khi Vu trùng trong hũ gốm, toàn bộ hóa thành sinh mệnh tinh khí của hắn, lỗ chân lông trên người hắn phun trào ra các dải sương khói màu xám.

Khói tan, Bố Thác cười ‘hắc hắc’ quái dị: “Linh Vực không có Bác Thiên tộc còn có cái gì phải sợ?”.

“Những Nhân tộc kia số lượng rất nhiều, cũng có một số gia hỏa đạt tới Bất Diệt cảnh, không quá dễ đối phó”. Mã Tu nói.

“Năm đó bị Bác Thiên tộc đuổi khỏi linh vực, không vẻn vẹn chỉ là Thiên Quỷ tộc chúng ta, còn có một ít chủng tộc sợ hãi Bác Thiên tộc cường thế, đã sớm trốn vào thế giới phụ, hơn nữa cắt đứt liên hệ với linh vực thế giới chủ này”. Bố Thác lau vết máu khóe miệng: “Thiên Quỷ tộc chúng ta đối với không gian dao động là mẫn cảm nhất, trước kia những gia hỏa đó trước khi rời đi, từng có ước định, từng có ăn ý với ta!”.

Lúc nói chuyện, hai con ngươi của Bố Thác nở rộ ra các khe hở nhỏ vụn, như vết nứt không gian.

Ở đỉnh đầu hắn nhộn nhạo ra tầng tầng lớp lớp sóng gợn không gian, như một loại cảm biến dao động kéo dài hướng chỗ cực xa.

Bố Thác giống như đang tìm kiếm cái gì.

Sau nửa canh giờ, mắt hắn đột nhiên sáng lên: “Khối thiên địa này có hai nơi điểm ấn ký, chỉ cần phá vỡ ấn ký, nối liền thông đạo, chúng ta có thể có thêm hai minh hữu!”.

Tộc nhân Thiên Quỷ tộc nhất thời hưng phấn hẳn lên.

“Các ngươi ở lại nơi này!”. Bố Thác tung người hóa thành một mảng ô quang, bắn vào đỉnh đầu hắn hiện ra không gian trùng điệp, ngay lập tức biến mất.

***

Chỗ các chiếc thuyền sắt đen không lồ.

Rất nhiều Lưu Kim Hỏa Phượng, xe loan, xe kéo lớn, Thủy Tinh chiến xa đủ loại kiểu dáng, còn có phi hành linh khí hình thái con thú khổng lồ ánh vàng rạng rỡ, ở một đoạn thời gian sau đó liên tiếp đến.

Thiên Kiếm sơn Lạc Nam và Yến Bạch Y, đám người Huyễn Ma tông Vũ Lăng Vi, Sư Tú Linh, Vạn Thú sơn Kỳ Dương, Thiên Khí tông Phùng Nghị, đều từ lãnh địa của mình không ngại xa vạn dặm mà đến.

Nơi đây nhanh chóng tập kết lực lượng mạnh nhất Bạo Loạn chi địa.

Các đại võ giả Bất Diệt cảnh, mấy chục tồn tại Niết Bàn cảnh, cả trăm cả ngàn võ giả Phá Toái cảnh, cũng đều ngồi linh khí chen chúc mà tới.

Ngay cả Tu La tộc giao hảo với Tịch Diệt tông, cũng do Hắc Tư Đặc suất lĩnh một đám tộc nhân tới đây, muốn giúp Tịch Diệt tông diệt trừ loại Tà tộc mất hết nhân tính đó.

Trong lúc nhất thời, Tam Lăng đại lục đã thành tiêu điểm của mảng thiên địa này, võ giả từ các thế lực cấp Bạch Ngân tới, làm bầu trời cùng biển cả nơi này đều chen chúc hẳn lên.

Nam Chính Thiên và đám người Kỳ Dương, Phùng Nghị, Vũ Lăng Vi, ở trên chuyện đối phó Tà tộc, bắt đầu bàn bạc chi tiết tiến công.

Phía dưới, rất nhiều tiểu bối cũng là phân tán ở các phương, đi lại với nhau.

Thời gian cách hơn một năm, hai người Lạc Trần và Đỗ Hướng Dương cũng đều đã tiến giai đến Như Ý cảnh.

Hai người sau khi tới đây, đã tìm được Tuyết Mạch Viêm còn có Sở Ly, đều hỏi Tần Liệt ở nơi nào.

“Gia hỏa đó sau khi nói chuyện với sư phụ ta, tựa như đã lập tức tiến hành bế quan, đã nửa tháng chưa lộ mặt”. Sở Ly cười khổ: “Đừng nhìn ta, ta cũng không có cách nào tìm hắn, sư phụ ta nói, trừ phi chính hắn đi ra, nếu không, không cho phép bất luận kẻ nào gọi hắn”.

Lạc Trần, Đỗ Hướng Dương và Tuyết Mạch Viêm ba người đều vừa mừng vừa sợ.

Có thể nói chuyện với người số một của Bạo Loạn chi địa, đối với toàn bộ võ giả mà nói, đều là cơ duyên bất thế.

Càng khéo hơn là, Tần Liệt cũng tinh thông lôi đình chi lực, hắn có thể từ trên người Tịch Diệt lão tổ đạt được chỗ tốt, quả thực không thể đo lường.

Bọn Lạc Trần đều rõ, chờ Tần Liệt lần này bế quan kết thúc, ở trên nhận thức lôi đình linh quyết, hắn nhất định có thể bay lên đến một độ cao hoàn toàn mới.

“Sở Ly, gia hỏa tên là Tần Liệt kia, bị Tịch Diệt tông các ngươi giấu đến nơi nào rồi? Sao? Không dám thả hắn ra?”. Một nữ tử xinh đẹp mặc trang phục Thiên Khí tông, sóng vai mà đến với Phùng Nhất Vưu, xa xa đã ồn ào hẳn lên: “Nghe Phùng sư đệ của ta nói, gia hỏa kia rất lợi hại, ta lần này thế nào cũng đòi tới theo, chính là muốn kiến thức một chút! Gia hỏa đó đâu?”.

Một mái tóc của nữ tử quấn lên cao cao, trên mười ngón tay ngọc như thông mùa xuân, thế mà cũng mang theo mười cái Không Gian giới chỉ tinh xảo.

Nàng tên là La Khả Hinh, chính là cháu gái của Thiên Khí tông La Hàn, nàng chẳng những thiên phú luyện khí xuất chúng, hơn nữa trình độ võ đạo bất phàm tương tự.

Không chỉ ở Thiên Khí tông, nhân vật có tiếng khó chơi trong toàn bộ tiểu bối của Bạo Loạn chi địa, loại phương pháp chiến đấu lấy rất nhiều linh khí làm kẻ địch đau đầu muốn nứt đó của Phùng Nhất Vưu, chính là học được từ trên người nàng.

Ở Thiên Khí tông, Phùng Nhất Vưu cũng phải gọi nàng đại tỷ, lần trước hội thí luyện nàng sở dĩ không tham gia, là vì nàng đã sớm bước vào Như Ý cảnh, không phù hợp điều kiện tiến vào Thần Táng tràng.

Nghe nói Phùng Nhất Vưu ở Thần Táng tràng chịu đau khổ, cái gì cũng không đạt được, La Khả Hinh rất phẫn nộ.

Lần này, ở dưới Phùng Nhất Vưu cổ động, nàng cũng kiên trì đòi qua đây, muốn giúp Phùng Nhất Vưu đòi nợ.

“Thì ra là La sư tỷ”. Sở Ly ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngươi xem, Lạc Trần và Đỗ Hướng Dương cũng muốn tìm Tần Liệt, đáng tiếc gia hỏa đó đang bế quan, tạm thời chỉ sợ không ra được”.

Sắc mặt Lạc Trần lạnh lùng, liếc La Khả Hinh một cái, không nói một lời.

Đỗ Hướng Dương cười ha ha, chắp tay nói: “Ra mắt La sư tỷ, ha ha, La sư tỷ khi nào rảnh, giúp ta luyện một thanh kiếm nhé?”.

“Muốn ta giúp ngươi luyện kiếm?”. La Khả Hinh bĩu môi, từ trên xuống dưới đánh giá Đỗ Hướng Dương một cái, chậc chậc lắc đầu nói: “Đỗ Hướng Dương ngươi tựa như tài lực không đủ nhỉ? Ngươi nên biết để ta luyện khí thù lao là rất lớn”.

Luyện Khí sư một thế hệ mới của Thiên Khí tông, lấy La Khả Hinh cầm đầu, Như Ý cảnh hậu kỳ, nàng đã là Địa cấp lục phẩm Luyện Khí sư.

Tương lai, La Khả Hinh tiến thêm một bước, trở thành Luyện Khí sư Thiên cấp hầu như là chuyện ván đã đóng thuyền.

Cũng bởi thế, La Khả Hinh xưa nay tự kiêu ngạo, rất ít ai dám đắc tội nàng.

“Vốn ta quả thực không đủ linh thạch, sợ là không trả nổi thù lao, không thể làm La sư tỷ giúp ta luyện khí”.

Đỗ Hướng Dương cũng không chịu La Khả Hinh trào phúng ảnh hưởng, nụ cười vẫn sáng lạn như cũ: “Nhưng sau khi từ Thần Táng tràng đi ra, rất may mắn, ta chẳng những đạt được rất nhiều Thiên Viêm tinh, còn giúp sư môn kiếm về di hài thái cổ sinh linh. Ha ha, bởi vậy, linh thạch cùng tài liệu trong tay ta, cũng đủ rồi”.

Khuôn mặt xinh đẹp của La Khả Hinh phút chốc trầm xuống, nhịn không được hừ một tiếng.

Thiên Kiếm sơn phái Phùng Nhất Vưu tiến vào, chẳng những chưa thể săn được bất cứ linh tài có giá trị nào, còn tổn binh hao tướng.

Trừ Phùng Nhất Vưu cuối cùng được Khương Chú Triết che chở chạy ra khỏi Thần Táng tràng, toàn bộ môn nhân tiến vào, đều đã chết sạch.

Phùng Nhất Vưu cầm rất nhiều linh khí, cũng trong chém giết ở Thần Táng tràng, đã hư hao mấy món.

Đỗ Hướng Dương cố ý nhắc tới chuyến đi Thần Táng tràng, đem thu hoạch của hắn bày ra, chính là vì đả kích La Khả Hinh kiêu ngạo.

“Đương nhiên, nếu muốn để La sư tỷ luyện khí, cũng không phải có linh thạch là được, còn phải xem tâm tình La sư tỷ, ta biết”. Vẻ mặt Đỗ Hướng Dương cười muốn ăn đòn, lắc đầu thở dài: “Ta nghĩ ta chỉ sợ không thể mời được La sư tỷ luyện khí. Cũng may... Thiên Khí tông không vẻn vẹn chỉ La sư tỷ một Luyện Khí sư, Luyện Khí sư toàn bộ Bạo Loạn chi địa, lại có rất nhiều, trước mắt ở trên trình độ luyện khí vượt qua La sư tỷ, vẫn là có khối người”.

“Đỗ Hướng Dương! Lúc ở Thần Táng tràng, nếu ngươi không phải như con chó đi theo Tần Liệt, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!”. Phùng Nhất Vưu cười lạnh nói.

“Ồ, như vậy”. Đỗ Hướng Dương kỳ quái nhìn hắn, nhếch môi, cười nói: “Vậy còn ngươi? Ta rất tò mò ngươi là sống sót như thế nào? Theo ta được biết, cuối cùng ở lại Táng Thần chi địa chính là Huyết Sát tông Khương Chú Triết. Hắn ở Bất Diệt cảnh. Chẳng lẽ... Là hắn cứu ngươi hay sao?”.

Tin tức Khương Chú Triết và Thiên Khí tông âm thầm có ăn ý, ở trong mắt rất nhiều thế lực cấp Bạch Ngân, cũng không là bí mật nữa.

Đỗ Hướng Dương cũng mơ hồ nghe nói Phùng Nhất Vưu có thể sống sót, vẫn là may có Khương Chú Triết, cho nên âm thầm châm chọc.

“Nghe người ta nói, Khương Thiên Hưng con Khương Chú Triết, cũng là môn nhân Thiên Khí tông các ngươi, cái này thật đúng là thú vị”. Sở Ly cũng cười chen vào nói.

“Lạc Nhật quần đảo Huyết Sát tông, mới là Huyết Sát tông chính thống!”. Tuyết Mạch Viêm lạnh lùng nói.

“Cha con Khương Chú Triết không có quan hệ với chúng ta”. La Kha Hinh hừ một tiếng: “Đồn đãi chỉ là đồn đãi, mấy năm nay nước bẩn hướng trên người Thiên Khí tông chúng ta hắt nhiều rồi, chúng ta không cần giải thích mọi chuyện”.

Nàng cũng rõ Khương Chú Triết nhất mạch, đến nay vẫn chưa rửa hết ô danh tà ma ngoại đạo, nếu thừa nhận có liên quan với Khương Chú Triết, đả kích đối với thanh danh Thiên Khí tông sẽ rất lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc