LINH VỰC

“Cho ta vài phút được không? Ta có mấy lời muốn nói với Đồ Trạch và Trác Thiến.” Tần Liệt nói.

Tạ Tĩnh Tuyền nhìn hắn, hơi nhíu mày, rồi khẽ gật đầu: “Ban Hồng, đi theo ta, ta muốn biết tình hình mới nhất.” nói rồi cưỡi Huyền minh thú đi vào phía sâu trong thạch lâm.

Sâu trong thạch lâm đá lổn nhổn gập ghềnh, võ giả đi còn khó khăn, nhưng Huyền minh thú lại như giẫm trên đất bằng, bước như bay.

Ban Hồng cùng võ giả Sâm La điện cúi chào Lương Trung rồi đi theo Tạ Tĩnh Tuyền.

Lương Trung híp mắt, cau mày đánh giá Cao Vũ, nhìn đám khói đen lượn lờ quanh thân hắn, đầy suy nghĩ.

Đám Nghiêm Tử Khiên và võ giả Toái Băng Phủ sắc mặt khó coi, dắt nhau đi tới một chỗ để băng bó.

Nghiêm Tử Khiên, Phùng Khải máu tươi khắp người, mặt mũi âm trầm, cắn răng băng bó vết thương.

Nghiêm Thanh Tùng là thảm nhất.

Hắn vẫn chưa tỉnh táo lại được, sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt mờ mịt kinh hãi, miệng luôn mồm nói những lời không ai hiểu.

Đồ Trạch Trác Thiến cũng thương tích khắp nơi chẳng khác gì bọn Nghiêm Tử Khiên, cũng đang bộn bề xử lý vết thương.

Nhưng ai cũng mặt mũi đầy hưng phấn, kích động.

Hai người nắm thật chặt linh khí mới trong tay, yêu thích không rời, cứ vuốt ve mãi.

“Tần Liệt, trường đao này…”

Đồ Trạch mắt đỏ bừng nhìn Tần Liệt, mặt mày rạng rỡ muốn nói gì, nhưng kích động quá không nói thành lời.

“Rốt cục là như thế nào?”

Trác Thiến bước tới vỗ vai Tần Liệt, cười hỏi.

“Tần Liệt, trường đao với Long cốt tiên không phải là Lô đại sư đã làm hỏng sao? là tàn thứ phẩm mà, sao vào tay ngươi lại giống như được hồi sinh vậy?” tiểu mập Khang Trí thắc mắc.

Bọn Nghiêm Tử Khiên Phùng Khải cũng dừng tay băng bó, nhìn sang bên này.

“Lại được hồi sinh?”

Na Nặc và đám Thủy nguyệt tông nghe thế mắt cũng lóe sáng nhìn Tần Liệt, nghi hoặc: chẳng lẽ đều vì hắn?

“Là do linh trận của trường đao với Long cốt tiên còn chưa khắc hoàn chỉnh, ta… chỉ là nhờ người khác giúp đỡ bổ sung hoàn chỉnh mà thôi.”

Nói được một nửa, Tần Liệt nhớ đến lời dặn của Lý Mục, nói không được để cho người khác biết hắn là người sửa bổ sung trận đồ, để tránh khỏi những phiền toái không cần thiết, nên nói tránh đi.

“Nhờ người bổ sung hoàn chỉnh trận đồ?” Đồ Trạch sáng mắt, “Người đó, người đó chắc chắn là một Luyện khí sư đệ nhất! lô đại sư không có cách nào dung hợp được linh trận đồ, mà người đó có thể bổ sung hoàn chỉnh, mà hiệu quả… hiệu quả lại không thể tưởng tượng được! thực là một Luyện khí sư siêu phàm!”

Đồ Trạch nói năng lộn xộn cả lên.

Vì hắn quá yêu thích thanh đao này, hắn biết đây chính là món linh khí hắn luôn tha thiết ước mơ món chí bảo được làm ra chỉ dành cho hắn!

“Tạo nghệ luyện khí của người này tuyệt đối là vượt qua cả Lô đại sư, nếu không làm sao bổ sung hoàn chỉnh thành công được!” Trác Thiến cũng đồng tình, rồi hỏi Tần Liệt: “Tần Liệt, ngươi đã biết một người giỏi đến thế, sao lại để bản thân thiệt thòi đi làm trợ thủ cho Diêu Thái?”

“Ơ, cái này, cái này…” Tần Liệt ấp úng.

“Tiểu huynh đệ, cho ta mượn trường đao nhìn một chút.” Lương Trung nhoáng một cái đã từ chỗ Cao Vũ hiện ra ngay bên cạnh Đồ Trạch, chìa tay ra.

Hắn là người của Sâm La điện, cả Ban Hồng còn phải gọi là Lương tiên sinh, Đồ Trạch không dám đắc tội, ngoan ngoãn đưa trường đao ra.

Lương Trung cầm đao, hí mắt cảm nhận, thần sắc hơi biến đổi, trả trường đao cho Đồ Trạch, nói với Trác Thiến: “Tiểu nha đầu, cho ta mượn roi một chút.”

“Ngươi cẩn thận, đừng làm hư roi của ta.” Trác Thiến tiếc rẻ đưa Long cốt tiên ra, động tác cẩn thận từng li từng tí, coi trọng roi còn hơn mạng của mình.

“Yên tâm.” Lương Trung trấn an, cầm roi cảm nhận một chút, mắt lộ ra kinh ngạc, rồi trả roi lại.

Hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với mọi người, rồi cau mày lại đi tới chỗ Cao Vũ, nhìn Cao Vũ như đang suy tính điều gì đó.

Chỉ một loáng, Lương Trung đã trở lại bình thường.

“Chúng ta đi.” Nghiêm Tử Khiên xử lý vết thương xong, lạnh lùng đứng dậy, dẫn Phùng Khải và võ giả Toái Băng Phủ đi ra khỏi sơn cốc.

“Các ngươi không lấy đồ à?” Na Nặc khẽ hỏi.

“Ba con linh thú nhị giai là chúng ta phát hiện trước, Nghiêm Thanh Tùng là theo dõi chúng ta mà thấy thôi.” Khang Trí hừ một tiếng, nhìn xác ba con linh thú, “nên linh thú ở đây ít nhất một nửa là thuộc về chúng ta, chẳng quan hệ gì với Toái Băng Phủ hết.”

“Đúng lắm!” Đồ Trạch xách trường đao, hung hăng nói: “Phần của Toái Băng Phủ đưa cho Tinh Vân Các chúng ta!”

“Đồ Trạch! giỏi lắm!” Nghiêm Tử Khiên đỏ mắt, võ giả Toái Băng Phủ mặt mũi nhăn nhó, điệu bộ như lại muốn sống mái.

“Sao hả? không phục?” Trác Thiến vung vẩy Long cốt tiên, mắt đầy sát khí: “Loại chuyện này không phải các ngươi làm đã rất nhiều lần hay sao? mới hai tháng trước, chính các ngươi nói muốn đoạt hết chiến lợi phẩm trong tay chúng ta hay sao? sao hả? bây giờ chúng ta mới đổi lại có một lần, đã không chịu nổi hả?”

Long cốt tiên hất lên, rồng gió vù vù uốn lượn: “Không phục thì hỏi roi của ta này!”

Lúc trước vì Đồ Trạch Trác Thiến không đánh lại Nghiêm Tử Khiên Phùng Khải, nên đám người Toái Băng Phủ này cứ nhìn chằm chằm vào họ, hễ thấy bọn Đồ Trạch giết được linh thú, là lập tức nhảy ra nói linh thú đó là họ bọn chúng đuổi theo trước, cướp chiến lợi phẩm của bọn Đồ Trạch.

Bây giờ tình thế đảo ngược, Đồ Trạch Trác Thiến cuối cùng cũng chiếm ưu thế, bắt chước cách làm của bọn Toái Băng Phủ, hung hãn trả thù.

“Được! được lắm!” Nghiêm Tử Khiên mặt sa sầm, nhìn chằm chằm hai người một hồi, cuối cùng liếc về phía Tần Liệt, gật đầu: “Tần Liệt, Tần Liệt,…”

Hắn gọi tên Tần Liệt mấy lần, rồi dẫn võ giả Toái Băng Phủ cúi đầu rời khỏi sơn cốc.

Ai nghe cũng hiểu trong mấy tiếng gọi Tần Liệt đó đều chứa đầy hận ý khắc cốt ghi tâm, sau này nếu có một ngày Tần Liệt rơi vào tay hắn, chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.

Người Toái Băng Phủ biến mất khỏi sơn cốc.

“Các ngươi nói sao đây?” Trác Thiến nhìn Na Nặc.

“Không sao cả.” Na Nặc nhún vai, “Dù sao phần của Toái Băng Phủ cũng chỉ có Độc lân hạt với một phần của Kim tấn viên mà thôi, nếu bọn chúng không có ý kiến, chịu bỏ phần thì Thủy nguyệt tông chúng ta còn nói làm cái gì!”

“Tốt.” Trác Thiến không thích dài dòng với Na Nặc, hừ một tiếng, gật đầu.

“Tần Liệt! tiểu tử ngươi tới kịp lúc lắm!”

Bọn Đồ Trạch Khang Trí khoái chí hoan hô, ôm chầm lấy Tần Liệt, dùng phương thức của nam nhân thổ lộ kích động trong lòng.

Chử Bằng Hàn Phong cũng nhào tới ôm chặt lấy Tần Liệt.

Trác Thiến cũng xông vào, thoải mái ôm chặt lấy hắn, thầm thì bên tai hắn: “cảm ơn.”, rồi cười khẽ buông tay ra, mặt hơi đỏ hồng.

“Vị của Sâm La điện kia… là sao vậy? sao ngươi đi cùng với người đó?” Đồ Trạch hỏi.

“Cao Vũ, ngươi đi đâu đấy?” Tần Liệt đang định trả lời, chợt thấy Cao Vũ lướt ngang qua, đi về phía Tạ Tĩnh Huyền Ban Hồng rời đi, vội gạt Đồ Trạch sang một bên, chạy tới chỗ Cao Vũ, hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Tiểu tử, an phận một chút cho ta!” Lương Trung nhìn Cao Vũ chằm chằm, lạnh giọng quát.

ở Tinh Vân Các các, Cao Vũ chỉ có một mình Tần Liệt là bằng hữu, tình cảm của họ là từ cùng chiến đấu ở Thiên lang sơn mà thành, nên hắn đối với bọn Đồ Trạch Trác Thiến cũng nào cũng lạnh băng không chút nể mặt, nhưng đối với Tần Liệt thì không hề có chút lãnh ý nào.

“Ta đi chung với đội của Diệp trưởng lão hoạt động ngoài Băng nham thành, giết linh thú cấp cao. Lúc trước lúc chúng ta giết một con Băng phách mãng nhị giai, bị chết mấy huynh đệ, nhưng Băng phách mãng cũng bị chúng ta giết chết.”

“Lúc đó có một đám mây đen trôi tới ngay trên đầu chúng ta, nó rút đi linh hồn của Băng phách mãng, linh hồn của những huynh đệ hình đường bị chết cũng bị nó rút ra luôn…”

“ngươi cũng biết, linh quyết tu luyện của ta đặc biệt, mấy chuyện kiểu này người thường không cảm nhận được nhưng ta lại nhìn thấy rất rõ ràng.”

“nên sau đó ta lưu ý thấy mỗi lần giết linh thú xong, đều xuất hiện đám mây đen đó. Nó không tiêu tán trong thiên địa, mà hút đi linh hồn của linh thú và võ giả, lần cuối cùng, một huynh đệ hình đường trọng thương còn chưa chết, nhưng… cũng bị nó hút mất linh hồn.”

“Ta dựa vào cảm ứng với hồn thể một đường đuổi theo nó, truy tới chỗ này. Lúc ta tới, linh hồn ba con linh thú cũng đã bị nó hút mất, nó trôi vào sâu trong kia rồi, ta muốn đuổi theo, xem rốt cuộc nó là cái gì!”

Cao Vũ kể lại một mạch.

Cả đám nghe Cao Vũ giải thích, ai cũng biến sắc, người nào người nấy sởn hết cả gai ốc, cảm thấy bất an.

“Ngươi nói thế ta nhớ ra rồi, lúc chúng ta đánh nhau với ba con linh thú này, đúng là có một đám mây đen lơ lửng trên đầu chúng ta.” Na Nặc kinh hoàng nói.

Mây đen? Hút linh hồn?

Tần Liệt cũng lạnh người, hắn biết võ giả và linh thú đều có linh hồn, thực lực càng mạnh, linh hồn cũng mạnh theo, võ giả khi luyện tới một cảnh giới nhất định sẽ phải tu luyện linh hồn, linh hồn của cường giả thậm chí có thể thoát ly khỏi cơ thể của người đó…

Chỉ có điều nếu chết, thì linh hồn sẽ từ từ tiêu tán, trở về với trời đất.

Mây đen có thể trước khi linh hồn tiêu tán mà hút lấy, chuyện này thực quá tà dị, khiến ai cũng sợ hãi.

Lương Trung vốn ban đầu nhìn Cao Vũ không vừa mắt, nhưng bây giờ mắt lại sáng lên: “Ngươi nói ngươi đuổi theo đám mây đen đó từ bên ngoài Băng nham thành? Ngươi có thể… cảm giác được nó?”

“Phải.” Cao Vũ gật đầu, chỉ về phía sâu trong thạch lâm, ánh mắt khẽ run, như cũng thấy bất an, nhưng vẫn cắn răng nói: “Ở trong kia, hướng tay ta chỉ đó, có… rất nhiều đám mây kiểu như vậy!”

Nghe hắn nói, tất cả mọi người đều rét run, nhìn về phía phương hướng Cao Vũ chỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc