LINH VỰC

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Ngươi không phải truyền tin tức hướng Huyễn Ma tông, ngươi là... Truyền cho đại bá Phan Thông của ngươi ư?”. Tuyết Mạch Viêm bỗng phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ của nàng biến đổi, kêu lên: “Ta nhớ đại bá của ngươi ngay tại hải vực phụ cận, ngươi là truyền tin tức cho hắn phải không?”.

Phan Thiên Thiên hét lên một tiếng, phút chốc hướng tới xa xa bỏ chạy, lấy hành động chứng minh mọi người phán đoán là thật.

Trong mắt Tuyết Mạch Viêm có sự mất mát nồng đậm, trong lúc nhất thời sửng sốt, chưa thể kịp thời làm ra hành động.

Tỷ muội lần này tham gia hội thí luyện, nay chỉ còn Phan Thiên Thiên với nàng còn sống đi ra, nàng đem Phan Thiên Thiên coi là muội muội đối đãi, luôn dốc lòng chiếu cố.

Nàng không ngờ tới mới thoát ly hiểm cảnh, từ Thần Táng tràng chạy ra, Phan Thiên Thiên đã ôm lòng khác, lặng lẽ làm chuyên xấu.

Tuyết Mạch Viêm có chút khó có thể tiếp nhận.

Tần Liệt ngồi ngay ngắn, còn đang lấy hồn tinh khôi phục hồn lực, trong mắt không có màu sắc, sắc mặt trầm tĩnh.

Hắn xa xa hướng tới Cao Vũ nhìn một cái.

Lúc Lạc Trần, Đỗ Hướng Dương còn chưa xuất phát, Cao Vũ giống như một luồng u hồn minh vực, đột nhiên bay ra ngoài, nháy mắt đã không thấy.

Sau khi Cao Vũ hành động, Lạc Trần, Đỗ Hướng Dương, Tạ Tĩnh Tuyền mới tỉnh táo lại, chuẩn bị xuống tay.

“Các ngươi không cần đi nữa, để Cao Vũ đuổi theo đi, hắn hẳn là có thể bắt được Phan Thiên Thiên”. Tần Liệt giương giọng nói.

Đám người Đỗ Hướng Dương chợt ngừng lại.

Đột nhiên, ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người Tuyết Mạch Viêm.

Phan Thiên Thiên là người Huyễn Ma tông...

“Ta không ngờ Thiên Thiên sẽ làm như vậy”. Tuyết Mạch Viêm tâm tình hạ thấp, cúi đầu, lặng lẽ thở dài.

“Tuyết tiểu thư, Phan Thông kia... Là người thế nào?”. Đỗ Hướng Dương tỉnh táo lại, biết tình thế phía sau, chỉ sợ sẽ không quá ổn, muốn mau chóng làm rõ tình trạng.

“Phan Thông là đại bá của Thiên Thiên, hắn không phải người Huyễn Ma tông, Phan gia chính là một cái thế lực cấp Xích Đồng, dựa vào Huyễn Ma tông mà sinh”. Tuyết Mạch Viêm nhíu lại mày ngài, vừa cân nhắc, vừa giải thích.

“Thiên Thiên chính là Phan gia đề cử đến Huyễn Ma tông tu luyện, khu vực Phan gia, hoàn toàn cách đây không quá xa. Thiên Thiên... Phi thường tin cậy đại bá của nàng, nàng có thể đến Huyễn Ma tông, là đại bá nàng khơi thông quan hệ, hao phí rất nhiều linh thạch linh tài chuẩn bị đổi lấy. Ta từng nghe Thiên Thiên nói, Phan gia vì đưa nàng đến Huyễn Ma tông, hao phí quá nhiều linh thạch linh tài, đã ảnh hưởng Phan gia phát triển, điều này làm Thiên Thiên luôn rất tự trách...”.

“Cho nên, nàng cảm thấy nàng thua thiệt Phan gia quá nhiều, cảm thấy nàng không thể giúp đỡ Phan gia?”. Tần Liệt tiếp lời, nhíu mày nói: “Lần này chúng ta từ Thần Táng tràng chạy ra, chẳng biết khéo hay không, vừa vặn đáp xuống hải vực phụ cận Phan gia, bỗng nhiên để nàng nhìn thấy cơ hội hồi báo Phan gia?”.

“Hẳn chính là như vậy”. Tuyết Mạch Viêm than nhẹ một tiếng: “Thiên Thiên làm như vậy, có thể vẻn vẹn chỉ là vì để Phan gia có thể tìm được mấy di thể thái cổ sinh linh, để bù lại Phan gia vì nàng trả giá linh thạch linh tài khổng lồ. Hẳn là, hẳn là không phải thật muốn thương tổn chúng ta...”.

Thẳng đến giờ khắc này, nàng vẫn tin tưởng Phan Thiên Thiên, không cho rằng Phan Thiên Thiên nhẫn tâm như vậy.

“Cho dù là nàng không có lòng tổn hại chúng ta, người Phan gia một khi đến, nên làm như thế nào vẫn là sẽ làm như thế đó”. Tần Liệt khoát tay, trầm giọng nói: “Thần Táng tràng vỡ nát, trong mắt bên ngoài chúng ta chỉ sợ sớm đã chết, người Phan gia sau khi tới, nếu muốn chiếm di thể thái cổ sinh linh, còn không làm tin tức tiết lộ, chỉ có một phương pháp”.

“Diệt khẩu chúng ta”. Lạc Trần nói tiếp.

Sắc mặt mọi người đều âm trầm xuống.

“Chúng ta đã chết, cũng không có ai biết đây là Phan gia làm, bọn họ một khi lấy được di thể thái cổ sinh linh, tương lai cho dù là rời khỏi Bạo Loạn chi địa, cũng có thể nhanh chóng phát triển lên”. Tạm dừng một chút, Tần Liệt nói: “Lấy tốc độ nhanh nhất khôi phục, chuẩn bị nghênh đón Phan gia đến đi”.

“Chỉ cần Cao Vũ bắt Phan Thiên Thiên, chúng ta chưa chắc không có đường sống cò kè mặc cả”. Lạc Trần lạnh lùng nói: “Bọn họ thực dám động thủ, chúng ta giết Phan Thiên Thiên trước là được!”.

“Nếu bọn họ ngay cả Phan Thiên Thiên cũng hy sinh cùng thì sao?”. Tần Liệt nheo mắt nói.

Vẻ mặt Lạc Trần biến đổi lớn.

“Rất nhiều di thể thái cổ sinh linh, giá trị tuyệt đối không phải một Phan Thiên Thiên có thể bằng được, chỉ cần tộc trưởng gia tộc thoáng có chút đầu óc, đều biết lựa chọn thế nào”. Tống Đình Ngọc thở dài.

Mọi người đột nhiên trầm mặc xuống.

Tần Liệt không tiếp tục nói, hít một hơi, mạnh mẽ đem tạp niệm trong não hải khu trừ, tập trung tinh thần lực chú ý đến hấp thụ lực lượng hồn tinh bổ sung hồn lực.

Người còn lại cũng không ngốc, rất nhanh làm rõ thế cục, mỗi người hoặc là cầm hồn tinh, hoặc là cầm linh thạch, đều đang mau chóng khôi phục.

Địa phương chó ăn đá gà ăn sỏi này, không có linh cầm có thể ngồi, cũng không có phi hành linh khí, thậm chí ngay cả thuyền cũng không có.

Cảnh giới mọi người đều chỉ là Thông U cảnh, còn chưa có năng lực phi hành phá không, không có thuyền linh cầm cùng phi hành linh khí, cũng chỉ có thể bị vây không động đậy được.

Nói cách khác, bọn họ ngay cả biện pháp tránh thoát Phan gia cũng không có, chỉ có thể bị động chờ Phan gia đến.

Chỉ có mau chóng khôi phục lực lượng, tận khả năng ở trạng thái đỉnh phong, ở sau khi người Phan gia đến, bọn họ mới có khả năng tìm được cơ hội sinh tồn tiếp.

Sau nửa canh giờ.

Sắc mặt Cao Vũ âm trầm, chỗ sâu trong con ngươi lạnh như băng trào ra tà quang âm u, đạp mặt biển đi từng bước.

Từng đám oán linh ác quỷ màu đen xám, như đám mây bọc Phan Thiên Thiên, trôi nổi ở phía trước Cao Vũ, chậm rãi đến.

Cái kết cục này mọi người không ngoài ý muốn.

Lúc ở Thần Táng tràng, Phan Thiên Thiên ở trong tiếng rít của đệ nhất Vu trùng, thất khiếu đổ máu, bị thương nặng, mãi chưa khôi phục lại, mà Cao Vũ lại cao thâm khó dò, làm bất luận kẻ nào cũng không dám khinh thường thực lực của hắn.

Ở nơi hoang vắng không có linh cầm, thuyền, không có vật che lấp này, Phan Thiên Thiên nếu có thể chạy thoát hắn đuổi bắt, mới sẽ làm người ta cảm thấy kỳ quái.

“Bồng!”.

Phan Thiên Thiên bị Cao Vũ ném ở giữa mọi người, một đám oán linh lệ quỷ đó, đột nhiên ngưng tụ thành trói buộc đen sì, quấn chặt chẽ ở trên người nàng.

Phan Thiên thiên không thể động đậy.

Sau khi đem nàng ném xuống, Cao Vũ không nói một lời, lại ở cách đó không xa ngồi ngay ngắn xuống, đôi mắt lạnh như băng chảy ra hàn mang dọa người.

Mọi người đều trầm mặc nhìn về phía Phan Thiên Thiên.

“Vì sao?”. Tuyết Mạch Viêm vô cùng đau đớn hỏi.

“Ta, ta nợ đại bá quá nhiều, vì ta... Phan gia hầu như chưa gượng dậy nổi”. Phan Thiên Thiên cúi đầu, không dám nhìn tới mọi người, lặng lẽ nói nhỏ: “Ta cũng không phải muốn hại mọi người, thực! Ta không phải muốn hại mọi người! Ta chỉ là, chỉ là cảm thấy Phan gia nếu có thể tìm được mấy cái di thể thái cổ sinh linh, có thể giúp Phan gia vượt qua khốn cảnh hiện tại...”.

“Nàng không ngốc, từ một khắc nàng đem tin tức tiết lộ ra ngoài, nàng đã biết chúng ta sẽ gặp phải cái gì”. Đỗ Hướng Dương lắc lắc đầu.

Hắn không tin tưởng Phan Thiên Thiên.

“Các ngươi yên tâm, ta sẽ thuyết phục đại bá ta, bảo hắn chỉ nhốt các ngươi, sẽ không để hắn thế nào đối với các ngươi”. Phan Thiên Thiên ngẩng đầu, nói: “Chỉ cần hoãn lại một phen, chờ sự việc bình ổn, chờ Phan gia rời khỏi hải vực này, ta sẽ bảo đại bá tha các ngươi rời khỏi, xin tin tưởng ta!”.

“Nàng không có tác dụng gì nữa, không thì hiện tại giết đi”. Cao Vũ lạnh lùng nói.

“A!”. Phan Thiên Thiên hoảng sợ hét lên: “Ta, ta...”.

Tuyết Mạch Viêm đột nhiên biến sắc.

Lạc Trần hừ một tiếng, Tống Đình Ngọc với Tạ Tĩnh Tuyền hai người, thở dài một hơi, trầm mặc không nói.

“Nàng quả thật đã phản bội chúng ta”. Đỗ Hướng Dương lắc lắc đầu, cũng không phát biểu ý kiến.

“Tần Liệt...”. Tuyết Mạch Viêm nhìn lại.

Người khác, từng ánh mắt, cũng đều nhìn lại, đều nhìn về phía Tần Liệt.

“Giữ lại trước, trước không cần giết”. Tần Liệt nói trước một câu.

Sắc mặt Tuyết Mạch Viêm vui vẻ, Đỗ Hướng Dương, Lạc Trần thì là khẽ lắc đầu, tựa như có chút thất vọng.

“Chờ Phan gia tới”. Sắc mặt Tần Liệt lạnh nhạt, tiếp tục nói: “Muốn giết, cũng phải trước mặt đại bá cô ta, giết trước mặt kẻ đến xâm phạm”.

Lời vừa nói ra, trừ Tuyết Mạch Viêm, mọi người đều là vẻ mặt chấn động.

“Tần đại ca!”. Phan Thiên Thiên hét lên: “Ta, ta thề! Ta thực không phải muốn hại các ngươi!”.

“Có một số việc, chỉ cần ngươi làm rồi, nên nghĩ đến phải gánh vác hậu quả gì!”. Tần Liệt lạnh lùng tàn khốc nói.

“Nên như vậy!”. Đỗ Hướng Dương quát khẽ.

Lạc Trần gật đầu.

“Cao Vũ, giam cô ta cho tốt, ta không muốn nghe cô ta nói chuyện nữa”. Tần Liệt nhắm lại mắt, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Tuyết Mạch Viêm.

Cao Vũ âm thầm vận chuyển Cửu U Phù Hồn lục, chỉ thấy vài cái u hồn ngưng thành quầng, bỗng chui vào trong miệng Phan Thiên Thiên.

Phan Thiên Thiên lập tức bị cấm khẩu.

Mọi người một lần nữa trầm mặc hẳn lên, tiếp tục khôi phục linh lực, không tiến hành thảo luận chuyện Phan Thiên Thiên nữa.

Tuyết Mạch Viêm than nhẹ một tiếng, hướng Phan Thiên Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng lực bất tòng tâm.

Trái tim Phan Thiên Thiên bỗng nhiên chìm tới đáy khe, không khỏi bắt đầu hối hận thật sâu, hối hận bản thân ích kỷ.

Ba cái Thủy Tinh chiến xa tím, như thuyền buồm ở trong biển mây theo gió vượt sóng, trên cờ gấm treo cao cao trên chiến xa, một chữ “Phan” thật to bay múa theo gió.

Trên chiến xa dẫn đầu, gia chủ Phan gia Phan Thông, để râu dài nho nhã, mặc áo gấm màu bạc, khoanh tay đứng, trong một đôi mắt tinh quang rạng rỡ tràn đầy vẻ hưng phấn.

Ở cạnh hắn, tụ tập rất nhiều cường giả Phan gia, mỗi kẻ bẻ tay rôm rốp, ánh mắt nóng rực tham lam.

“Di thể thái cổ sinh linh! Rất nhiều thái cổ sinh linh ngã xuống ở hải vực phụ cận Phan gia, trời cũng giúp ta!”.

“Phan gia chúng ta kỳ ngộ, rốt cuộc muốn tới đến đây! Thiên không phụ Phan gia!”.

“Hắc hắc, gia chủ quả nhiên nhìn xa trông rộng, năm đó ra sức gạt đi mọi người dị nghị, hao phí khoản tiền lớn đem Thiên Thiên đưa hướng Huyễn Ma tông, nay thật đổi được tiền lời khó có thể tưởng tượng!”.

Mọi người sôi nổi thảo luận.

Phan Thông mỉm cười, nhìn quét các vị tộc lão một cái, nói: “Năm đó ta chuẩn bị khắp nơi, hao phí không ít linh thạch linh tài, mới làm Thiên Thiên có cơ hội đi Huyễn Ma tông tu tập. A, các ngươi khi đó cho rằng không đáng, cho rằng linh thạch linh tài dùng ra, thu không được hiệu quả mong muốn, hiện tại các ngươi nói như thế nào?”.

Các tộc lão kia, ở dưới ánh mắt của hắn, ngượng ngùng cười gượng, sắc mặt xấu hổ.

Vẻ mặt Phan Thông thoáng nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Cho dù là không có Thiên Thiên đưa tin lần này, chúng ta trả giá, cũng đã sớm thu hồi phí tổn!”.

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Nếu không phải Thiên Thiên tu luyện ở Huyễn Ma tông, còn được tông chủ thu đồ đệ dạy, Phan gia chúng ta có thể đứng vững ở khu vực này? Các thế lực phụ cận, muốn nhúng chàm Phan gia chúng ta đã bao lâu? Vì sao mấy năm nay vẫn chưa có động tác, chưa dám động thủ đối với Phan gia?”.

“Bởi vì Thiên Thiên chính là đồ đệ của tông chủ! Bởi vì Thiên Thiên là người Phan gia chúng ta! Bọn hắn sợ Huyễn Ma tông, cho nên ném chuột sợ vỡ đồ, lúc này mới không dám xuống tay với Phan gia chúng ta!”.

Mọi người âm thầm gật đầu.

“Hắc, năm đó ta hao phí tâm tư đưa Thiên Thiên đi Huyễn Ma tông, không phải bởi vì ta yêu thương nó cỡ nào, thuần túy là vì nó có thể khiến Phan gia được lợi!”. Phan Thông hừ một tiếng: “Buồn cười các ngươi ánh mắt thiển cận, thật cho rằng ta là nhớ thân tình, mới một đầu máu nóng vì nó làm nhiều như vậy! Quả thực ngu muội không biết gì!”.

“Hiện tại chúng ta mới hiểu được tộc trưởng nhìn xa trông rộng, biết tộc trưởng anh minh, còn chưa muộn, ha ha, không tính là muộn”. Tộc lão Phan gia ùn ùn khen tặng.

Phan Thông vuốt chòm râu, mỉm cười, tràn đầy lòng tin nói: “Các ngươi xem đi, ở trong tay ta, Phan gia, nhất định có thể vượt qua trước kia! Lần này, chính là cơ hội Phan gia khổ sở chờ đã lâu, chúng ta tuyệt không thể bỏ qua!”.

***

Lại một khối hồn tinh trong suốt, nứt thành mảnh vỡ ở lòng bàn tay Tần Liệt, biến thành bột phấn như vôi.

Mắt cũng chưa mở, sau khi Không Gian giới chỉ sáng ngời, trong tay Tần Liệt lại có thêm hai khối hồn tinh.

Hắn tiếp tục chuyên tâm hấp thu hồn lực trong hồn tinh.

Theo nửa ngày nghỉ ngơi hồi phục, cùng ba khối hồn tinh vỡ vụn, hồn lực tiêu hao của Tần Liệt được nhanh chóng bổ sung lại.

Linh hồn lực chính là tinh thần lực, phóng thích tinh thần ý thức, nối liền linh hải, thăm dò hành động của đối thủ, cảm giác linh lực dao động vi diệu, đều cần dùng đến hồn lực.

Hồn cường giả, ngưng luyện đến mức tận cùng, thậm chí có năng lực khủng bố khai sơn liệt thạch, làm kim loại hóa thành bột.

Từng tia hồn lực mắt thường khó thấy, vô hình vô sắc, từ trong hồn tinh hút ra, chậm rãi hướng tới chân hồn của hắn hội tụ.

Ban đầu, chân hồn Tần Liệt từ trong cơ thể Huyết tổ độn ra, khi trở về não hải hồn hồ, cực kỳ mơ hồ.

Chân hồn hao hết hồn lực, mặc dù nằm ở hồn hồ, cũng như là tàn ảnh hư ảo, bày ra hình thái trong suốt.

Chân hồn hư ảo trong suốt, ý nghĩa hồn lực suy yếu đến cực điểm, như vậy chân hồn hầu như ngay cả thân thể cũng không thể nắm giữ.

Theo từng tia hồn lực hội tụ đến, chân hồn trong suốt mơ hồ, trở nên rõ ràng từng chút một, giống như u hồn ngưng luyện ra thực thể.

Tinh thần mỏi mệt, vẻ mặt uể oải không phấn chấn, ở lúc chân hồn ngưng luyện dần dần trở nên rõ ràng, nhanh chóng khôi phục.

Lực khống chế đối với thân thể, cảm giác sâu sắc đối với thiên địa chung quanh, theo chân hồn rõ ràng, một lần nữa trở lại trên người Tần Liệt.

Thở ra một ngụm trọc khí thật dài, Tần Liệt rốt cuộc mở mắt, thần thái trong mắt tái hiện.

Dùng một ngày một đêm, ở sau khi bốn khối hồn tinh hóa thanh bột, hồn lực của hắn đã khôi phục tám phần!

Quang hoa mặt trời nóng cháy, từ phía chân trời xanh lam rơi xuống, đem mặt biển chiếu rọi lập lòe ánh sáng vàng, như vẩy cá.

Bình luận

Truyện đang đọc