LINH VỰC

Bạo Loạn chi địa, Thiên Diệt đại lục!

Ở chỗ sâu trong sa mạc mênh mông vô bờ, có một hồ nước thật lớn, quanh hồ nước màu xanh mơn mởn, trồng rất nhiều thực vật xanh, sinh cơ dạt dào.

Một tòa thành cổ nguy nga đá đen xây thành, quay chung quanh hồ nước màu xanh lam xây dựng thành, trong thành lầu đá như ngọn núi sừng sững, cắm thẳng đám mây, to lớn trang nghiêm.

Trong thành, trung ương quảng trường to lớn, Không Gian Truyền Tống trận cỡ lớn nằm.

Vầng sáng như ráng màu lung linh, như màn trời màu sắc, đem Không Gian Truyền Tống trận bao lấy.

Trong ánh sáng màu, một cái tiếp một cái bóng người, từ trong đó hiện ra.

Chính là đám người Tần Liệt.

“Thiên Diệt đại lục, Phần Diệt sa mạc, cách hơn một ngàn năm, linh hồn Huyết Lệ ta, rốt cuộc trở về cố thổ!”.

Bóng người Tần Liệt mới từ trong Truyền Tống trận hiện ra, tiếng cảm thán của Huyết Lệ đã từ sâu trong đầu hắn vang lên.

“Các ngươi đến từ đâu, muốn đi nơi nào?”. Trên quảng trường, cạnh Truyền Tống trận, xây dựng một đám đài cao như cột đá, ở trên đài cao, một đám võ giả ngồi, một người trong đó nhìn phía dưới hờ hững hỏi.

“Đến từ Thiên Khô đại lục, chuẩn bị chuyển đường Thiên Liệt đại lục”. Lại là Tống Đình Ngọc đi ra trả lời.

“Truyền tống vượt đại lục, một người cần một ngàn Địa cấp linh thạch, các ngươi tổng cộng chín người, cần giao nộp chín ngàn Địa cấp linh thạch!”. Một nam tử mặc đồ đen, phụ trách công việc truyền tống nơi này, lạnh như băng nói.

“Chúng ta muốn đi tham gia hội thí luyện”. Tống Đình Ngọc nói.

“Ta mặc kệ các ngươi đi nơi nào, chỉ cần mượn tòa Không Gian Truyền Tống trận này, đều phải dựa theo giá giao nộp linh thạch!”. Người nọ không khách khí nói.

“Chín ngàn Địa cấp linh thạch...”.

Tống Đình Ngọc cắn môi dưới, khuôn mặt xinh đẹp chợt khổ, không khỏi nhìn về phía Tạ Tĩnh Tuyền bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Linh thạch trong tay ta chỉ sợ không đủ, ngươi có bao nhiêu?”.

“Không đến sáu ngàn”. Tạ Tĩnh Tuyền khẽ nhíu mày ngài.

“Góp một chút thì cũng đủ rồi”. Tống Đình Ngọc âm thầm kêu khổ, xem ở trên mặt mũi Tần Liệt, chuẩn bị làm một hồi coi tiền như rác.

“Tần Liệt, cách hội thí luyện còn có một tháng rưỡi, ngươi có thể lưu lại ở nơi này một ít thời gian hay không?”. Huyết Lệ bỗng nhiên hỏi.

Từ khi ở trên Hải Nguyệt đảo đem mộ bia không chữ bỏ lại, mặt Tần Liệt liền âm trầm, không nói một tiếng.

Giống như đang đè nén cái gì...

Giờ phút này, nghe được tiếng Huyết Lệ cầu xin, lông mày nhíu chặt của hắn thoáng giãn ra một ít: “Ngươi muốn làm gì?”.

“Muốn về Huyết Sát tông ban đầu thăm một chút”. Linh hồn Huyết Lệ đang thở dài thật sâu.

“Cách nơi này có xa không?”.

“Không tính là quá xa”.

“Được rồi”.

Sau khi trao đổi xong, Tần Liệt dẫn đầu từ Không Gian Truyền Tống trận đi ra, hướng mọi người nói: “Ở nơi này tạm thời dừng lại một đoạn thời gian”.

Mọi người chợt liếc một cái, một kẻ tiếp một kẻ, từ trong Không Gian Truyền Tống trận đi ra.

Trong mắt tên võ giả mặc đồ đen ngồi ngay ngắn ở trên đài cao kia hiện lên hào quang khinh thường, thầm nghĩ: Cũng không biết một đám nhà quê từ chỗ nào tới, ngay cả linh thạch truyền tống vượt đại lục cũng không góp đủ, thế mà còn muốn tham gia hội thí luyện, quả thực không biết chữ “Chết” viết như thế nào.

“Trước tìm một chỗ đặt chân đi”. Tống Đình Ngọc nói.

“Được”. Tần Liệt gật đầu.

Cao Vũ, Đường Tư Kỳ, Dĩ Uyên, Mặc Hải, Liên Nhu, Phùng Dung, chính là lần đầu rời Xích Lan đại lục, như nông dẫn vào thành, ở trong tòa thành trì này hết nhìn đông tới nhìn tây, đối với cái gì cũng tò mò.

Tống Đình Ngọc cùng Tạ Tĩnh Tuyền tốt hơn một chút.

Hai người thì từng rời khỏi Xích Lan đại lục, nhưng chưa rời khỏi quá xa, chỉ là hoạt động ở Lưu Vân đại lục, Thiên Vận đại lục chung quanh.

Về phần Bạo Loạn chi địa, hai người các nàng cũng là lần đầu tiên tới đây.

Một bọn chín người đứng ở giữa từng tòa lầu đá hùng vĩ cao ngất trong mây, nhỏ bé như con kiến.

“Tòa thành trì này, tên là Hắc Ngọc thành, là một trong ba tòa thành lớn của Thiên Diệt đại lục hiện nay. Hắc Ngọc thành nằm ở Phần Diệt sa mạc, kéo dài vạn dặm, dân cư ba ngàn vạn, thuộc về Hạ Hầu gia trong chín đại thế lực cấp Bạch Ngân nắm giữ...”.

Thanh âm linh hồn Huyết Lệ ở trong đầu Tần Liệt từ từ vang lên, chân thân hắn từng đi lại ở Bạo Loạn chi địa, tự nhiên biết tình trạng Bạo Loạn chi địa hiện nay.

Chẳng qua, chân thân hắn sau khi tới Bạo Loạn chi địa, luôn khắc chế, mãi chưa thật sự bước vào Thiên Diệt đại lục.

Thiên Diệt đại lục trước kia chính là địa bàn của Huyết Sát tông, hắn sợ ở đại lục này gặp phải người quen, sợ người ta nhận ra chân thân hắn, do đó rước lấy phiền toái.

Hiện tại hắn dám tới, là vì chân thân hắn đã ngã xuống, chỉ lấy một luồng tàn hồn gửi gắm ở trong Trấn Hồn châu của Tần Liệt, không sợ ai phát hiện hắn.

“Hắc Ngọc thành, một trong ba tòa thành lớn của Thiên Diệt đại lục, dân cư ba ngàn vạn, thuộc về Hạ Hầu gia...”. Tần Liệt hướng mọi người giải thích.

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía hắn.

“Huyết Lệ nói cho ta biết”. Tần Liệt chỉ chỉ mi tâm.

Mọi người vì thế hiểu rõ.

“Trước thuê một chỗ đặt chân đi”. Mặc Hải nói.

“Ta đi hỏi một chút”. Tống Đình Ngọc từ trong mọi người đi ra ngoài.

Chỗ bọn họ, ở quảng trường trung ương Hắc Ngọc thành, có rất nhiều võ giả bởi vì mượn Không Gian Truyền Tống trận ra vào, cho nên nhân viên phụ cận rất nhiều.

“Người dị tộc!”. Liên Nhu che miệng hô khẽ.

Mọi người thuận thế nhìn.

Chỉ thấy trong Không Gian Truyền Tống trận bọn họ vừa mới đi ra, ở sau khi ánh sáng màu rực rỡ tiêu tán, hiện ra mấy chục tên tộc nhân dị tộc cao năm sáu thước, con ngươi là màu xanh thẫm, dưới sườn mọc cánh chim màu xám.

Mấy chục tộc nhân dị tộc này, mũi nhô lên cao cao, mắt màu xanh thẫm sắc bén như chim ưng, thân thể bọn họ cực cao, hình thể lại phi thường gầy yếu, cộng thêm cánh chim màu xám, thoạt nhìn, như là linh cầm nào đó đang đứng thẳng đi lại.

Nhưng bọn họ trừ mọc cánh chim, trên người có lông tơ nhỏ dày, cũng có tay có chân, bộ dáng như người bình thường!

“Đây là tộc nhân Hôi Dực tộc, bọn họ cũng là chủng tộc trí tuệ bậc cao, cùng chúng ta giống nhau có tay có chân, nhưng trời sinh đã có cánh chim, từ nhỏ đã có thể bay lượn trên không”. Thanh âm Huyết Lệ, ở trong đầu Tần Liệt vang lên lần nữa.

“Hôi Dực tộc thuộc về chủng tộc khá bình hòa, bình thường sẽ không dễ dàng trêu chọc thị phi, bọn họ và Hạ Hầu gia Hắc Ngọc thành, có mậu dịch lui tới trường kỳ, quan hệ luôn rất chặt chẽ. Ở trên một cái đại lục Xích Đồng phụ thuộc Hạ Hầu gia, có hư không thông đạo, có thể nối liền Vân giới, Vân giới cùng U Minh giới giống nhau, cũng là thế giới phụ, Hôi Dực tộc đến từ Vân giới, đến trên Thiên Diệt đại lục, hẳn là tìm Hạ Hầu gia tiến hành trao đổi linh tài”.

Mắt Tần Liệt hiện ra ánh sáng lạ.

Hắn vừa âm thầm đánh giá tộc nhân Hôi Dực tộc, vừa kể phen lời này của Huyết Lệ, nói cho mọi người lai lịch đám người dị tộc này.

Trên quảng trường trung ương Hắc Ngọc thành - một đám võ giả đồ đen trên đài cao, hiện tại lúc đối đãi đám người Tần Liệt, đều là vẻ mặt không kiên nhẫn.

Có một số người, thậm chí từ đầu đến cuối, đều chưa mở mắt nhìn bọn hắn thêm một cái.

Nhưng, ở sau khi đám tộc nhân Hôi Dực tộc này hiện thân, toàn bộ võ giả đồ đen trên những đài cao kia, trên mặt nháy mắt chất đầy nụ cười.

Bọn họ, tựa như luôn chờ tộc nhân Hôi Dực tộc đến, đám người Tần Liệt lúc trước ở Không Gian Truyền Tống trận do dự bất định, tựa như làm bọn họ cảm thấy trễ thời gian Hôi Dực tộc đến, cho nên đều rất không kiên nhẫn.

“Hoan nghênh khách quý đến!”.

Võ giả đồ đen lúc trước lời nói ánh mắt lạnh lùng đối với đám người Tần Liệt, cười ha ha, dẫn đầu từ trên đài cao nhảy xuống, phi thường nhiệt tình nói: “Chúng ta đã đợi lâu, các vị, xin theo ta! Gia chủ Hạ Hầu gia ta đã đặt yến tiệc, chỉ chờ các ngươi vào ngồi”.

“Tộc ta và Hạ Hầu gia luôn hợp tác sảng khoái, lần này chúng ta mang đến trọng bảo của Vân giới, nhất định sẽ làm Hạ Hầu gia các ngươi hài lòng!”. Một tộc nhân Hôi Dực tộc cầm đầu, miệng phun tiếng người lưu loát, chỉ là nghe có quái dị.

“Tốt! Hạ Hầu gia chúng ta, cũng tất nhiên sẽ khiến các vị thắng lợi trở về!”. Võ giả áo đen ở phía trước dẫn đường.

Võ giả trên đài cao chung quanh đều bay vọt xuống, như thị vệ đem những người dị tộc kia bảo vệ ở trung ương.

Bên cạnh quảng trường, có một đám võ giả mặc áo đen khác, bỗng nhiên bước đi.

Những người này, không ngừng xua đám người chung quanh, để bọn người tạp vụ tụ tập phụ cận Truyền Tống trận tản ra.

Đám người Tần Liệt, cùng ở hàng ngũ kẻ bị đuổi tản ra, ở dưới võ giả Hạ Hầu gia thét to, không thể không nhường đường cho những dị tộc này.

Vì thế, một đám tộc nhân Hôi Dực tộc, ở dưới võ giả Hạ Hầu gia mở đường dẫn dắt, thần thái ngạo nghễ từ giữa dòng người tách ra rời khỏi.

Mà bọn Tần Liệt, thì là bị rất nhiều người chen chúc ở cùng nơi, nghẹn lời nhìn những người dị tộc vênh váo tự đắc kia, ở trên đại lục của Nhân tộc diễu võ dương oai.

“Đây là chuyện gì?”. Sau một hồi, ở sau khi võ giả Hạ Hầu gia, còn có tộc nhân Hôi Dực tộc rời khỏi, khuôn mặt nhỏ của Liên Nhu tràn đầy cay đắng, lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Xích Lan đại lục chúng ta, vì đối phó người dị tộc liều chết, đánh túi bụi. Ở nơi này, một đám người dị tộc, lại được thế lực cấp Bạch Ngân coi là khách quý đối đãi, còn muốn chúng ta nhường đường?”.

“Phen lời nọ Huyết Lệ tiền bối trước kia nói, ta vốn không quá tin tưởng, hiện tại ta rốt cuộc tin rồi”. Phùng Dung lặng lẽ thở dài.

“Tộc nhân Hôi Dực tộc, có thể mang tới cho Hạ Hầu gia ích lợi thật lớn, cho nên sẽ được coi là khách quý đối đãi”. Tống Đình Ngọc không biết từ chỗ nào toát ra, nàng nhìn về phía những người dị tộc kia rời khỏi, cảm khái nói: “Xem ra, chúng ta cần từng bước thích ứng Bạo Loạn chi địa, thì ra thật như Huyết Lệ tiền bối nói, ở chỗ này, không có phân chia chủng tộc, chỉ có ích lợi khúc mắc”.

“Hỏi được nơi đặt chân chưa?”. Tạ Tĩnh Tuyền nhìn về phía nàng.

Lúc trước, Tạ Tĩnh Tuyền đã lưu ý một gã võ giả nàng bắt được, thoáng sử dụng mị hoặc ý cảnh, làm tên võ giả kia thần hồn điên đảo, nàng hỏi cái gì, tên võ giả kia liền cúi đầu khom lưng nói cái đó.

“Đều theo ta, ta đã tìm được chỗ, cũng thật không rẻ, một tòa nhà nho nhỏ, thuê một tháng, thế mà cần năm trăm Địa cấp linh thạch”. Tống Đình Ngọc thấp giọng oán giận: “Xem ra, nếu muốn sinh tồn ở Bạo Loạn chi địa, trừ phải có đủ thực lực, còn cần có tràn đầy linh thạch có thể dùng. Ai, sau khi rời khỏi Xích Lan đại lục, mới biết được bên ngoài từng bước gian nan, xa không tốt như trong tưởng tượng...”.

“Đi thôi”. Tần Liệt nói.

Sau nửa canh giờ, Tống Đình Ngọc dẫn mọi người tới một tòa nhà nho nhỏ bắc thành Hắc Ngọc thành.

Tòa nhà nhỏ này, chỉ có năm phòng nhỏ, không có phòng tu luyện chuyên môn, không có điểm luyện khí chuyên môn, chung quanh cũng có rất nhiều phòng ốc cùng loại, ở lại đều là võ giả Vạn Tượng cảnh, Thông U cảnh.

“Bắc thành, ở Hắc Ngọc thành chính là khu vực bần cùng nhất, sinh sống hoặc là võ giả cấp thấp, hoặc là túng quân. Nơi này cũng không chịu Hạ Hầu gia che chở, mọi người đều cẩn thận chút, tận lực tránh xảy ra xung đột với người khác”. Tống Đình Ngọc sau khi đem mọi người dẫn tới đây, rất áy náy nói: “Thực không có cách nào, chúng ta cần giữ lại một bộ phận linh thạch, để truyền tống đến Thiên Liệt đại lục, chỉ có thể chấp nhận một phen”.

Mọi người đều có chút nản lòng.

Bọn họ đều là đầy cõi lòng khát khao cùng hy vọng, ngàn dặm xa xôi từ Xích Lan đại lục bước tới nơi đây, đem bên ngoài tưởng tượng quá mức tốt đẹp.

Nay, sau khi thực sự đến, bọn họ mới phát hiện cất bước gian khổ.

Lý tưởng cùng sự thật khác nhau cực lớn, đối với bọn họ mà nói, quả thực chính là một gậy vào đầu.

***

Bắc Hắc Ngọc thành, trong một tòa nhà nho nhỏ, đám người Tần Liệt tề tụ ở một gian phòng lớn nhất.

Gian phòng này ba mươi thước vuông, mọi người từ trong giới chỉ lấy ra bồ đoàn, một đám ngồi xuống.

Ở giữa chín người, linh hồn Huyết Lệ trôi nổi ra, như một đám quỷ hỏa màu máu, quỷ dị lành lạnh.

“Chín đại thế lực cấp Bạch Ngân của Bạo Loạn chi địa, là chỉ ‘nhất giáo, nhị sơn, tam tông, tam gia’. Nhất giáo, là Hắc Vu giáo. Nhị sơn, là Thiên Kiếm sơn cùng Vạn Thú sơn, tam tông, là chỉ Tịch Diệt tông, Huyễn Ma tông, Thiên Khí tông, tam gia, là chỉ Hạ Hầu gia, Tô gia cùng Lâm gia”.

Huyết Lệ hướng chín người giải thích kỹ thế lực phân bố của Bạo Loạn chi địa.

“Trong đó, Hắc Vu giáo cùng Huyễn Ma tông ở Thiên Lục đại lục, Tịch Diệt tông ở Thiên Tịch đại lục, tam đại gia Hạ Hầu gia, Tô gia, Lâm gia đều ở Thiên Diệt đại lục, Thiên Kiếm sơn, còn lại là ở Thiên Khô đại lục, Thiên Khí tông cùng Vạn Thú sơn ở Thiên Liệt đại lục”.

“Chín đại thế lực cấp Bạch Ngân, đại lục chỗ bọn họ, là đại lục cấp Bạch Ngân. Giống Xích Lan đại lục, Lưu Vân đại lục, Thiên Vận đại lục, bởi vì thế lực mạnh nhất, chỉ là cấp Xích Đồng, cho nên đại lục này chỉ tính là đại lục cấp Xích Đồng”.

“Bạo Loạn chi địa năm đại lục cấp Bạch Ngân, tổng cộng chín đại thế lực cường đại cấp Bạch Ngân, cấp dưới bọn họ có gần trăm thế lực cấp Xích Đồng, gần ngàn thế lực cấp Hắc Thiết, trên vạn thế lực cấp Thanh Thạch”.

“Thế lực cấp Bạch Ngân, có cường giả Niết Bàn cảnh cùng Bất Diệt cảnh đỉnh phong, vẻn vẹn chỉ là môn nhân của mình đã cả ngàn trên vạn, lại thêm thế lực phụ thuộc, toàn bộ võ giả của một cái thế lực cấp Bạch Ngân cộng lại, số lượng hơn ngàn vạn quả thực dễ dàng”.

“Đương nhiên, đại đa số võ giả, cảnh giới đều khá thấp kém. Thế lực cấp Bạch Ngân, lực lượng trung tâm thật sự, cũng là Thông U cảnh, Như Ý cảnh, Phá Toái cảnh, cường giả Niết Bàn cảnh cùng Bất Diệt cảnh, ở trong thế lực cấp Bạch Ngân, cũng phi thường thưa thớt”.

“Thiên Diệt đại lục chỗ chúng ta, do ba đại gia tộc cai quản, có ba tòa thành lớn đứng vững, Hắc Ngọc thành thuộc về Hạ Hầu gia, Thương Viêm thành thuộc về Tô gia, Toái Vũ thành thì là Lâm gia chúa tể”.

“Phụ cận Hắc Ngọc thành, Thương Viêm thành, Toái Vũ thành, còn có càng nhiều thành trì nhỏ, trấn nhỏ thuộc về thế lực cấp dưới của ba gia tộc. Từng tầng như vậy, tạo thành hệ thống thế lực to lớn, tạo nên thế lực cấp Bạch Ngân cường hãn”.

Bình luận

Truyện đang đọc